Theo lời lão sư, những sức mạnh bí ẩn trên các vật siêu năng đều có giới hạn. Có lẽ vì thế nên Lưu Long mới tỏ ra không mấy quan tâm tới hai món đồ trong tay hắn.

Một là do ông ta cảm thấy số năng lượng ít ỏi ấy không đủ hữu dụng, hoặc hai là do ông ta vốn không sử dụng được các vật siêu năng gia truyền nên mới không thèm để ý.

Trước đây Lý Hạo còn lo lắng phải chăng Lưu Long đang âm thầm tính toán thứ gì, bây giờ nhìn lại xem ra hẳn là không phải.

"Họ không quan tâm nhưng ta quan tâm!"

Lý Hạo nói thầm, lão sư cảm thấy quá ít, vô dụng với ông ấy.

Lưu Long là cường giả Phá Bách, cũng cảm thấy thứ này vô dụng.

Nhưng Lý Hạo chỉ là một kẻ yếu không tới Trảm Thập, dù chỉ là một chút ít năng lực thần bí thì cũng đủ để hắn tiến bộ một mảng lớn.

"Tốc độ, lực lượng và thể chất đều được cải thiện!"

"Nếu giờ khảo nghiệm lại, thực lực của ta sẽ ở mức nào?"

Trảm Thập, xác suất không cao.

Không thể nhanh như vậy!

Hơn nữa so với Trần Kiên, Lý Hạo cảm thấy bây giờ hắn có thể tránh được một cái tát của đối phương, nhưng gần như không thể đấu nổi với anh ta.

Mà Trần Kiên chính là cảnh giới Trảm Thập.

Về phần Trảm Thập cảnh, rốt cuộc thực lực nằm ở mức trảm thập hay trảm cửu thập thì khó mà nói.

Theo sự hiểu biết của Lý Hạo, khoảng cách từ Trảm Thập đến Phá Bách là khá lớn.

Trong đội săn quỷ, ngoại trừ Lưu Long thì hình như 4 người còn lại đều vẫn là Trảm Thập cảnh. Bất quá thực lực bọn họ có mạnh có yếu, bề ngoài thì Liễu Diễm có vẻ mạnh nhất, nhưng nàng ta đã nhấn mạnh nhiều lần là tuyệt đối không được trêu chọc vào bác sĩ Vân Dao.

"Ta còn chưa chạm được tới mức Trảm Thập, cần phải nỗ lực hơn nhiều, ít nhất phải ở mức tự bảo mệnh được!"

Làm gì thì làm, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình trước rồi tính.

Huyết ảnh là thứ không dễ động vào.

"Tiếp tục luyện tập!"

Lần này Lý Hạo không sử dụng thổ nạp thuật nữa, trong cơ thể hắn vẫn còn tồn tại một chút năng lượng thần bí, khí lực tràn đầy, đủ để hắn tiếp tục luyện tập Ngũ Cầm Tân Thư.

Cần phải nắm chắc tất cả thời gian!

Nếu có thể nâng cao bản thân thì tuyệt đối không có lý do gì để lười biếng.

...

Cùng lúc đó.

Tầng 6, tòa nhà số 5, chung cư Khải Minh.

Lưu Long ôm tay đứng bên ban công, nhìn sang tòa nhà số 6 đối diện, một trong những ngôi nhà trên tầng 3 đã đóng cửa sổ và kéo rèm.

Có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt đang nhảy nhót khắp phòng.

Đó là nhà của Lý Hạo.

Bên cạnh Lưu Long, Ngô Siêu cũng đang đứng nhìn, xem một hồi, y khẽ lắc đầu, “Tiểu tử ấy kéo kín rèm cửa cả ngày, vô cùng phòng bị, nhất định là đã sớm nghi ngờ vụ án của Trương Viễn là án giết người."

Vừa nói y vừa nhìn Lưu Long, "Lão đại, chúng ta cứ theo dõi mãi thế này sao? Sẽ có người tới chứ?"

"Không biết.” Lưu Long bình tĩnh đáp: "Cứ theo dõi tiếp đi!"

Ngô Siêu không nói chuyện này nữa, y nhìn lướt về một phía khác, nói nhỏ: "Lão đại, vị trí của chúng ta là điểm quan sát tốt nhất! Ta đã kiểm tra một lượt, không có người lạ nào tới tòa nhà số 5."

Y lẩm bẩm: “Là không có ai theo dõi hay là bọn họ thông qua một số thủ đoạn siêu năng để ngó chừng Lý Hạo?"

Việc theo dõi không nhất thiết phải có người đến trực tiếp.

Ví dụ một số phương pháp siêu năng cũng có thể quan sát một cách âm thầm, có điều Siêu Năng Giả tự mình theo dõi một người bình thường, điều này thật sự rất hiếm thấy.

Lưu Long không phủ nhận nhưng ông cũng không cho rằng hiện tại thật sự có Siêu Năng Giả đang nhìn chằm chằm khu nhà của Lý Hạo.

Thậm chí có khả năng là đối phương chỉ đang bí mật quan sát, thời gian chưa chín muồi thì kẻ nọ vẫn sẽ kiên nhẫn chờ. Có thể đúng như Lý Hạo nói, đêm mưa mới là lúc đối phương ra tay hành động.

Dù sao thì Lý Hạo vẫn ở đây, cũng sẽ không chạy.

Muốn chạy thì hắn đã chạy từ lâu rồi.

Đã vậy, theo dõi hay không theo dõi, ngược lại không quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play