Bên ngoài chung cư, vài quán quen đã mở hàng từ sớm, không cần Lý Hạo lên tiếng thì ông chủ đưa mấy cái bánh bao thịt lớn cùng một ly sữa đậu nành qua cho hắn.
Lý Hạo không ăn miễn phí, hắn trả tiền rồi chậm rãi đạp xe về phía Tuần Kiểm Ti.
Hôm nay chiếc xe màu đen theo hắn cũng không xuất hiện nữa.
Không biết là đối phương đã từ bỏ việc theo dõi hay là vì chuyện xảy ra tối hôm qua nên đối phương không tùy tiện bám theo nữa.
Đến tận khi Lý Hạo tiến vào Tuần Kiểm Ti thì hắn vẫn hoàn toàn không có cảm giác bị ai giám thị.
...
Tuần Kiểm Ti.
Phòng Cơ Yếu.
Lý Hạo là người đến đầu tiên.
Như mọi khi, đầu tiên là dọn dẹp văn phòng một thoáng rồi đun một bình nước nóng, chờ mọi người lần lượt đến.
Trần Na tính ra vẫn còn là ‘người mới’ giống hắn, nên nàng cũng thường tới sớm.
Thời tiết dạo này hơi nóng, mới sáng sớm mà Trần Na đã thấy mệt mỏi, có vẻ tối qua ngủ không ngon, vừa ngáp một cái thì nhìn thấy Lý Hạo, nàng lập tức lên tiếng oán trách: "Lý Hạo, đồ không có lương tâm! Tối qua đi điều tra sao không rủ ta?"
"Ngươi cũng biết à?"
"Phí lời!"
Trần Na ngáp một cái rồi nói: "Đương nhiên ta biết, tối hôm qua điều động cả đội chấp pháp mà!"
Quả là náo động không nhỏ, đến nàng cũng hóng được tin tức.
Trần Na nhanh chóng lắc đầu xua tan cơn buồn ngủ, tò mò đi tới hỏi: "Tối hôm qua ngươi gặp phải sát nhân sao?"
"Không."
Lý Hạo đáp: "Cảm giác như có người theo dõi thôi."
"Kích thích vậy à?"
Trần Na vẫn chưa tham gia vào vụ án lớn nào nên nghe thế liền thấy hứng thú, "Nói vậy thì những hồ sơ mà ngươi cho ta xem trước đây đều là bị giết thật sao?"
Lý Hạo khẽ gật đầu, "Xác suất rất cao."
"Vậy thì ngươi lập công rồi!"
Trần Na càng thêm kích động: "Lý Hạo, nếu như tìm ra kẻ sát nhân thì ngươi sẽ lập công đầu. Nói không chừng trải qua một vụ án ngươi đã có thể thăng cấp lên tuần kiểm cấp 2 đấy!"
Trần Na rất hâm mộ, đồng thời cũng hơi tiếc vì mình không được tham gia vào vụ án lớn như này.
Nàng làm ở đây đã lâu nên hơi cuồng chân cuồng tay, cả ngày xem sổ sách thật sự cũng rất nhàm chán.
"Vẫn chưa có manh mối gì đâu."
Lý Hạo qua loa đáp, không nói gì thêm.
Trần Na bỗng nghĩ tới một chuyện, hưng phấn nhìn hắn, "Không phải đã nói ngày mai sẽ về quê của ta sao? Lý Hạo, ngươi vẫn đi chứ? Nếu đi thì liệu chúng ta có bị theo dõi không nhỉ? Ngươi nói xem, nếu như hai chúng ta hợp tác bắt được kẻ sát nhân thì ta có được tính là lập công không?"
Hôm qua Lý Hạo đã hẹn với cô ấy rằng ngày mai họ sẽ bắt xe về quê Trần Na để hỏi về bài thổ khúc kia.
Có điều khi ấy Lý Hạo còn chưa biết mình sẽ bị phát hiện nhanh như vậy, chuyện tối qua cực kỳ nguy hiểm, thậm chí lúc đó còn có huyết ảnh xuất hiện.
Vậy nên bây giờ nghe Trần Na nhắc tới việc này khiến Lý Hạo hơi do dự.
Cuối cùng, hắn đành mở miệng từ chối: "Quên đi, đừng đi nữa. Chúng ta đều là người mới, vụ án lại quá nguy hiểm. Gần đây vẫn nên biết điều điệu thấp một chút thì hơn."
Hắn không muốn liên lụy đến Trần Na, dính vào lĩnh vực siêu năng thật sự quá nguy hiểm!
Về phần thổ khúc thì tạm thời không vội, dù sao hắn cũng đã biết sơ lược tình huống, đợi đến khi giết được huyết ảnh rồi bắt tay vào điều tra sau cũng chưa muộn.
"Hả? Không đi nữa à?"
Trần Na tràn đầy tiếc nuối, nàng còn muốn nhân chuyến đi ấy, biết đâu lại được tham gia vào vụ án lớn đây này.
"Lý Hạo, đi đi, ngươi sợ cái gì? Cùng lắm thì nói với đội chấp pháp một tiếng, chúng ta sẽ làm mồi nhử, có khi lại có thể trực tiếp bắt được người!"
Tuy nàng cũng sợ nguy hiểm, nhưng thông báo cho đội chấp pháp biết một tiếng thì sẽ đỡ lo hơn.
"Đi đi mà!"
Trong khi hai người còn đang tán gẫu thì những đồng nghiệp khác đã lần lượt đến.