Từ trên đỉnh tháp.
Lưu Long đáp xuống đất rồi rời đi, để lại Lý Hạo một mình.
"Mồi nhử..."
Lý Hạo nhỏ giọng than thở, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của Lưu Long.
Người đàn ông này trông có vẻ liều lĩnh nhưng thực ra lại là một cao thủ cẩn trọng, sau vài câu nói thì ông ta đã trông rất cởi mở và thành thật.
Không chỉ vậy, còn có một chuyện Lưu Long không nói rõ ràng nhưng thật ra giữa những câu thoại đã có thể hiểu được.
Cái tay Lưu Long ấy không phải là người qua cầu rút ván, cũng tính là người trọng tình trọng nghĩa.
Đúng vậy, về vấn đề này, Lưu Long cũng đã nói mấy lần rằng ông ta không muốn điều tra nội bộ đội chấp pháp, chỉ cần một câu như vậy đã có thể tỏ rõ thái độ của ông ấy.
Những người đã phản bội ta, ta không nỡ làm tổn thương họ.
Lý Hạo, nếu ngươi có lòng giúp đỡ ta thì ta ắt sẽ không vô ơn.
Đây mới là cao thủ bậc thầy trong phương diện thuyết phục!
Không đề cập gì ngoài mặt, nhưng chỉ cần là người có suy nghĩ sâu sắc một chút thì liền nghe hiểu, ngay cả kẻ phản bội mà Lưu Long còn vì nể tình nên không giải quyết chứ đừng nói đến những người khác.
"Trọng tình cảm thật vậy sao?"
Lý Hạo thầm nghĩ, có điều hắn không dám tin tưởng tất cả, cũng không dám coi toàn bộ là thật.
Nhóm người kia quá gian trá.
Vừa rồi Lưu Long đã dùng quá nhiều thủ đoạn, phô trương thanh thế, giương đông kích tây, cưỡng ép đe dọa, dùng tình động tâm, dùng lý động não...
Chỉ trong vài câu ngắn ngủi mà không biết Lưu Long đã tiêu hao bao nhiêu tế bào não.
“Giết Siêu Năng Giả, tước đoạt sức mạnh thần bí để tự mình hợp thể, một lần không dẫn được thì lần hai, lần ba… Như vậy thì sẽ có khả năng trở thành Siêu Năng Giả mới?”
Lý Hạo nghĩ tới điều này liền cảm thấy có một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng.
Thế giới của các Siêu Năng Giả dường như không được yên bình như vẻ ngoài.
Ngay cả người bình thường như Lưu Long cũng muốn tranh đoạt siêu năng lực, vậy giữa các Siêu Năng Giả với nhau thì sao?
Có khi lại càng nguy hiểm hơn!
Chẳng trách những Siêu Năng Giả này vô cùng cẩn trọng, bình thường tuyệt đối không tùy tiện xuất hiện, e rằng cũng là vì bọn họ muốn tránh một số phiền phức không đáng có.
"Nhìn thoáng qua thì có vẻ Lưu Long nói với ta rất nhiều, nhưng thật ra hết thảy đều là nhập môn thôi chứ chưa hề đi vào chi tiết. Đại khái nếu ta không tham gia đội chấp pháp thì ông ta sẽ không tiết lộ điều gì cụ thể."
Ví dụ như phương pháp luyện tập cụ thể của Siêu Năng Giả, cách thu hút năng lượng, thực lực mạnh yếu, phân loại năng lực...
Lưu Long hoàn toàn không nhắc đến những thứ đó.
"Còn có, năng lực bí ẩn trong cơ thể ta rốt cuộc là thật hay giả? Có khi nào ông ta chỉ cố ý nói vậy khiến ta sơ xuất, từ đó thừa nhận rằng ta đã lấy một thứ gì đấy từ nhà Trương Viễn?"
Những gì Lý Hạo hoài nghi đều rất có khả năng.
Thật ra Lưu Long không biết một điều, ấy là Lý Hạo có thể nhìn thấy sức mạnh thần bí, hẳn là bản lĩnh người thường không có.
Năng lượng giống như ngôi sao kia có lẽ là năng lượng bí ẩn.
Lý Hạo có thể thấy được bên ngoài thân thể hắn có một tia năng lượng như vậy.
Không chỉ hắn, thực ra Lý Hạo còn nhìn thấy chính Lưu Long cũng có tia năng lượng lóe sáng tựa tinh quang bên ngoài cơ thể, có điều nguồn năng lượng quanh người vị Lưu đội trưởng kia hơi mờ ảo, yếu ớt.
"Lưu Long đã giết Siêu Năng Giả và hấp thu sức mạnh bí ẩn của bọn chúng nhưng có vẻ thời điểm biến chất chưa tới, cho nên trong cơ thể vẫn còn sót lại sức mạnh thần bí, vậy thì xem ra Lưu Long thật sự có khả năng trở thành một Siêu Năng Giả."
Hắn có thể nhìn ra nguồn ánh sáng nọ rõ ràng cũng giống như trông thấy huyết ảnh!
Hầu hết người bình thường đều không thể phát hiện ra huyết ảnh, nhưng Lý Hạo thì có thể.
Không chỉ Lưu Long mà những thành viên trong đội mà ông ta mang tới hôm nay, ít nhiều đều thực sự sở hữu một chút sức mạnh bí ẩn.
Lý Hạo đã có một số phỏng đoán về đội hình "chúng ta" trong miệng ông ấy ban nãy, một người là cô nàng đội viên đã thuyết phục hắn gia nhập, người thứ hai là chuyên gia truy tung dấu vết tội phạm Ngô Siêu, cuối cùng là hai đội viên khác mà hắn chưa có nhiều dịp tiếp xúc.