Thất trưởng lão và Lý Hạo từng gặp nhau, lúc này ông ta chủ động mở miệng: "Làm vậy có phải là hơi bất hợp lý hay không? Chủ thành là gốc rễ quê nhà của chúng ta, thành còn thì người còn, chúng ta đóng giữ nhiều năm, nếu bây giờ vứt bỏ chủ thành thì khác gì đám phản nghịch kia?"
Càn Vô Lượng mỉm cười gật đầu: "Ta cũng hiểu sự khó xử của chư vị tiền bối, nhưng chư vị cũng nên hiểu cho nỗi khổ tâm của Hầu gia! Chư vị tiền bối muốn đi ra ngoài, Hầu gia thông cảm, vậy nên nguyện ý cho chư vị ra ngoài. Nhưng nếu trong lúc mấy vị ra ngoài, trong thành xuất hiện biến cố thì đó sẽ là họa lớn của cả thiên hạ."
Nhị trưởng lão nói khẽ: "Nếu để cho một số người ra ngoài, ta không đi, ở lại trấn thủ thì dù có phản nghịch..."
"Ngô Bằng quân trưởng đã làm phản, gia chủ Trịnh gia cũng làm phản, ai biết được còn kẻ nào nữa không?”
Càn Vô Lượng nhỏ giọng nói: "Bây giờ, trong một tòa thành bình thường có tối thiểu hai đến ba vị Thánh Nhân trấn thủ gồm có yêu thực thủ hộ, thống soái quân đội, cộng thêm một vị trưởng quan hành chính. Trừ khi cả ba người đều không rời đi, nếu không, một vị rời đi thì rất dễ đánh vỡ thế cân bằng!
Nếu Trịnh gia gài phản đồ vào, trong tình huống bình thường thì chỉ có nhiều nhất là một vị Thánh Nhân, nếu có nhiều hơn thì bọn họ đã chiếm lấy chủ thành rồi chứ chẳng cần chờ đến ngày hôm nay!
Thế nên tốt nhất là cả 3 vị Thánh Nhân đều đi ra ngoài, không thì không ai được đi hết!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT