Lý Hạo nhìn ông, bật cười: "Đây không phải là vong ân phụ nghĩa sao? Huống chi, ta không phải Cổ Nhân Vương! Vì sao tiền bối nhất định phải xem ta như thế? Không quả quyết cũng được, hay là gì khác, tiền bối nghĩ như thế nào, không quan trọng! Võ sư Ngân Nguyệt ta, từ trước đến nay chỉ cầu mong hòa thuận! Cầu mong trong lòng có thể bình an! Võ sư Ngân Nguyệt ta, chiến đấu vô số năm tháng, giết đối thủ, biết rõ sẽ để lại truyền nhân, sau này sẽ nghênh đón tai hoạ ngập đầu, nhưng vẫn không gây trở ngại cho người truyền thừa, không phá đường lui của người khác... theo ý nghĩ của tiền bối, có lẽ, đều không phù hợp tác phong của Cổ Nhân Vương, diệt cỏ tận gốc, mới là chính đạo."
"Thế nhưng... một thời đại là một thời đại, mỗi thời đại đều có đặc trưng của mình, đây là đặc trưng của võ sư Ngân Nguyệt, trong mắt của ta, có lẽ hơi cổ hủ một chút, nhưng cũng không phải là cặn bã, vậy vì sao phải vứt bỏ?"
Trương An không nói gì.
Lý Hạo thấy thế lại nói: "Vậy thì chờ ta làm xong mấy chuyện cần làm thì sẽ đưa tiền bối về Đại học Võ Khoa Viên Bình!"
Trương An không lên tiếng nữa.
Lý Hạo khẽ khom người, đi ra khỏi di tích.
Trong nháy mắt, di tích yên tĩnh trở lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT