Nam Quyền lầu bầu: "Quá phiền toái! Mấy năm thì chiến tranh cũng đánh xong rồi!"
Lâm Hồng Ngọc im lặng, Triệu thự trưởng bật cười: "Đừng vội, không được gia trì cũng chẳng sao! Đô đốc vẫn có thể tự mình trở nên cường đại, đâu nhất định phải được thứ như đại đạo Nhân Hoàng này gia trì! Nhưng đây là chính sách ban ơn cho dân chúng, việc nên làm vẫn phải làm, làm rồi thì mọi người mới phát triển được, không cần dựa vào phủ đô đốc nữa mà có thể tự cứu lấy mình."
Hồng Nhất Đường gật đầu: "Đúng vậy, được lực lượng dân chúng gia trì vốn là niềm vui ngoài ý muốn, nếu cứ nhắm đến điều này thì chúng ta đã sai từ bản chất rồi... Ta tin rằng mục tiêu ban đầu của mọi người đều không là thứ này, đó chỉ là thành quả ngoài ý muốn mà đô đốc phát hiện ra thôi, có thì tốt, không có cũng đừng thất vọng."
Cả ông và Lâm Hồng Ngọc và Triệu thự trưởng đều đang khuyên nhủ, hi vọng Lý Hạo sẽ không cảm thấy mọi việc làm của bọn họ trước đó là sai lầm.
Giờ phút này, đến một kẻ mờ nhạt như Càn Vô Lượng cũng dè dặt lên tiếng: "Ta xin phép nói một câu, kết này có thể là do đô đốc không trắng trợn tuyên dương bản thân! Ta cảm thấy nên xuất bản một quyển “Trích lời đô đốc” hoặc là thứ gì đó tương tự, biến nó thành tài liệu giảng dạy cơ bản, thậm chí là sách giáo khoa để xoá nạn mù chữ! Con người có tâm lý đi theo số đông, nếu luôn học tập theo đô đốc thì chẳng mấy chốc sẽ tiếp nhận sự lãnh đạo của ngài từ tận tâm can..."
Hắn nói xong, có người khịt mũi coi thường, có người cảm thấy không tệ.
Đúng thế! Ngươi không tuyên dương chính mình, không tuyên truyền bản thân thì mọi người có thể chủ động tìm hiểu về ngươi không? Có tín nhiệm, thậm chí thờ phụng ngươi không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play