Hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào hay để đối phó với huyết ảnh, bởi vì hắn không có hiểu biết về nó nhưng nếu hắn cầm súng trong tay, sẽ phần nào tăng thêm cảm giác an toàn.
"Vụ án của Trương Viễn, ta chỉ mới trao đổi với đội chấp pháp, còn chưa chính thức lập án. Ngươi không thể nộp đơn xin súng chỉ dựa vào điều này."
Vừa nói, Vương Kiệt vừa nghĩ ngợi, nhanh chóng bổ sung thêm: "Như thế này đi, sẽ sớm có một cuộc kiểm tra bên ngoài đối với Ngân Thành cổ viện. Tuần Kiểm Ti bên chúng ta sẽ cử một nhóm tiến hành công tác bảo vệ. Ngươi điền vào biểu mẫu và nộp đơn xin tham gia đi, với thân phận là nhân viên bảo vệ thì sẽ có tư cách mang súng."
Lý Hạo ngẩn người, bỗng thấy hơi bất lực.
Đi loanh quanh một vòng, không ngờ rốt cuộc nhiệm vụ này vẫn treo trên đầu hắn.
Lúc sáng Trần Na có đề cập đến chuyện này nhưng Lý Hạo đã từ chối.
Nghe nói sắp tới là do lão sư cũ của mình dẫn đội, nếu nhận nhiệm vụ thì nhất định phải sớm gặp lại lão sư sao?
Thấy hắn im lặng, Vương Kiệt thở dài, "Sao vậy? Sợ bị Viên lão đánh à? Nghe nói lúc bỏ học ngươi đã gặp rắc rối với Viên lão. Tiểu Hạo, từ khi vào Tuần Kiểm Ti, ta nghĩ ngươi nên tìm kiếm cơ hội để cải thiện mối quan hệ của mình. Suy cho cùng, đó cũng từng là lão sư của ngươi."
"Nếu Viên lão không làm khó ngươi, ngươi sẽ có một tương lai sáng lạn hơn ở Tuần Kiểm Ti, nhưng nếu mọi người biết Viên lão không ưa ngươi, tuy rằng Viên lão không thể kiểm soát Tuần Kiểm Ti nhưng những người khác sẽ phải cân nhắc lại, xem xem có cần vì một tuần kiểm cấp ba như ngươi mà làm mất lòng Viên lão hay không."
Vương Kiệt cũng đã rất nhọc lòng, ông ta không biết câu chuyện cụ thể nhưng cũng nghe nói khi Lý Hạo thôi học, hắn đã gặp rắc rối với lão sư của mình.
Đối phương không thể tham dự vào việc dùng người của Tuần Kiểm Ti, nhưng Tuần Kiểm Ti Ngân Thành chắc chắn sẽ quan sát thời thế để nể mặt nể mũi vài nhân vật quan trọng.
"Ngươi muốn được trang bị súng thì đây là cách tốt nhất. Nó còn có thể xoa dịu mối quan hệ giữa ngươi và lão sư, nhất cử lưỡng tiện..."
Vì rất xem trọng Lý Hạo nên ông ta mới cố gắng thuyết phục thêm vài lời.
Nào ngờ còn chưa nói xong hết ý của mình, Lý Hạo đã dứt khoát gật đầu, "Được!"
Lời vừa đến bên miệng bỗng nhiên mắc nghẹn ở cổ họng!
Vương Kiệt kỳ quái liếc nhìn Lý Hạo, chẳng phải tiểu tử này tuy chất phác, hiền lành, nhưng tính tình lại rất cố chấp sao?
Sao hôm nay lại thống khoái đáp ứng như vậy?
Trên mặt Lý Hạo lộ ra một nụ cười thành thật mà bất lực, "Trưởng phòng, những gì người ngoài nói có lẽ không đúng. Quan hệ của ta với lão sư không đến nỗi như vậy. Khi ta thôi học, lão sư đúng là có chút không hài lòng nhưng đã một năm rồi, làm gì còn giận ta mãi được. Mấy ngày trước ông ấy còn đốc thúc ta làm việc cho Tuần Kiểm Ti thật tốt đây."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
Vương Kiệt gật đầu, bày tỏ sự hài lòng, mặc dù không biết thật hay giả nhưng Lý Hạo vẫn là người thật thà, hẳn là sẽ không lừa ông.
"Vậy thì ngươi điền thông tin vào biểu mẫu, mấy ngày nữa sẽ phải ra hiện trường, đồng hành cùng đội chấp pháp bảo vệ đội điều tra của Ngân Thành cổ viện."
Lý Hạo nhận lấy mẫu đơn xem qua, đội điều tra đã ấn định ngày cuối tháng xuất hành đến cổ viện.
Tuy nhiên, điểm đến cụ thể lại không được viết, chỉ yêu cầu nhân viên phải sẵn sàng chờ lệnh.
Việc này là để ngăn chặn tin tức rò rỉ, cổ viện có địa vị rất cao, đương nhiên có giá trị của nó, đội điều tra cổ viện do chính lão sư hắn chỉ huy, e rằng nhiệm vụ lần này sẽ không quá đơn giản.
Không biết liệu có mâu thuẫn với chuyện của huyết ảnh hay không.
Khi lão sư xuất hành, khả năng cao sẽ có những Tuần Dạ Nhân tháp tùng, nếu huyết ảnh phát động cùng lúc đó có lẽ là một điều tốt.
Suy nghĩ thoáng qua, Lý Hạo đã sớm điền xong mẫu đơn.
"Đến kho vũ khí lấy trang bị đi!"
Vương Kiệt thu lại đơn.
Lý Hạo không đi ra ngoài, do dự một chút, vẫn cẩn thận thăm dò: "Vụ án của Trương Viễn, có điểm... hơi kỳ quái, ngài nói xem, nó có thể liên quan đến một số thế lực không tầm thường không? Tuần Kiểm Ti chúng ta thực sự có thể giải quyết được sao?"
"Cái gì?"
Vương Kiệt nhìn chằm chằm Lý Hạo, ánh mắt khẽ động, cau mày chất vấn: "Ngươi nghe nói cái gì à?"
"Không, không có."