Một khắc sau, năm vị Tuần Dạ Nhân không còn tâm tư khác, một người cấp tốc tiến lên, một cước đạp lăn tên khỉ ốm, lạnh giọng nói: "Muốn chết sao? Nợ tiền không trả? Hầu phủ? Hầu phủ nào, ngươi nói ra xem?"
Người nói chuyện, trừng to mắt, ra vẻ hung thần ác sát: "Tuần Dạ Nhân còn thiếu nhiệm vụ lấy đầu người sao, đến, ngươi nói, hầu phủ nào? Hầu gia thối tha mục nát đó, thật sự xem mình như cọng hành rồi? Ta đi hỏi một chút, hầu gia nhà ai, ba vạn tinh tệ cũng trả không nổi?"
Phanh một cước, đá khỉ ốm lăn lộn ra đất. Khỉ ốm kia cũng là không ngờ, đối phương thật sự quản, lập tức liền uể oải, ôm đầu khóc rống, vội vàng nói: "Quân gia, ta trả, ta trả! Ta không phải quỵt nợ, chỉ là mấy ngày trước trong tay không dư dả..."
Tên đồ tể giết heo kia, cắn răng nói: "Cũng không phải sổ sách một ngày, kéo một hai năm cũng chưa trả, cửa hàng của ta mới mở được vài năm..."
Khỉ ốm trong lòng thầm mắng!
Giờ phút này, cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng sờ vào trong ngực, sờ tới sờ lui, sờ soạng lấy ra một xấp tinh tệ, còn chưa đủ, lại vội vàng sờ soạng mấy kim tệ lẻ, hô lên: "Có có, bây giờ ta trả tiền liền, quân gia đừng đánh nữa..."
Vị Tuần Dạ Nhân kia cầm lấy, tùy ý đếm lại, vẫn chưa đủ 30.000. Hắn cũng lười quản nhiều, tiện tay ném cho thợ mổ heo kia, quay đầu trừng mắt nhìn tên khỉ ốm: "Nếu ngươi dám quay lại hay làm ra chuyện gì thì cái này của người, khỏi cần dùng nữa!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT