“Hạ Lăng!” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Ánh mắt Nguyên Tu sâm hàn nhìn Hạ Lăng, Hạ Lăng cả người như bị hàn quang chiếu qua, đột nhiên run bắn lên, vội cúi đầu, xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, ta nói sai rồi.”
Ngón tay Nguyên Tu cong lên một độ cung nguy hiểm: “Ta đã nói rồi, không cần sau lưng nói xấu Bạch Bạch, nhìn mặt ngươi đã ở bên ta nhiều năm, đây chỉ là lần này thôi, đừng có lần sau nữa.”
“Vâng, ta đã biết.” Hạ Lăng nói, đồng thời ảo não vì mình đã nói sai. Mấy năm nay Nguyên Tu trở nên ngày càng không giống như trước kia.
Trong Nhiếp Chính Vương phủ.
Túc Bạch nhàm chán nằm trong sân, hắn ở trong phòng quá buồn chán, liền sai hạ nhân tìm một chiếc ghế nằm đến, đặt vào trong viện, hắn nằm trên ghế nằm phơi nắng.
Túc Bạch lười biếng nheo mắt, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên tay vịn, trong lòng đang tính toán điều gì đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT