Diệp Lan Chi sớm về phủ, nghe được tiếng bước chân quen thuộc đến gần, Diệp Lan Chi lập tức buông cuốn sách trên tay, đứng dậy cất bước vội vàng đi ra ngoài.
Túc Bạch đang định đẩy cửa, thì cửa liền từ bên trong bị người kéo ra. Một thân hình cao lớn, như con bướm vậy, vèo một cái liền nhào vào lòng hắn. Cánh tay mạnh mẽ có lực từ phía sau vòng lấy lưng hắn, cằm gác vào hõm vai hắn.
Diệp Lan Chi dùng cằm hơi có râu thân mật cọ cọ má hắn: “Sao lại lâu như vậy mới về, ta đều nhớ ngươi muốn chết rồi.”
Túc Bạch dùng tay tiện thể gõ nhẹ đầu hắn, quát lớn nói: “Cả ngày nói mấy lời nghĩ hay không nghĩ gì đó, mới xa nhau chưa đầy nửa ngày, ngươi đã nhớ đến mức đó rồi sao? Không biết lại còn tưởng ngươi vội vàng về chịu tang ta đấy.”
Diệp Lan Chi cọ cọ mặt Túc Bạch, hành động đầy vẻ thân mật. Đôi mắt sâu thẳm đối với người ngoài tràn đầy hàn ý và sát ý, lúc này lại lấy lòng và ngoan ngoãn nhìn Túc Bạch. Diệp Lan Chi ngẩng đầu, lén lút đánh cắp một nụ hôn trên khóe miệng Túc Bạch.
Hắn đắc ý nhếch khóe môi: “Ta chính là nhớ ngươi, nửa canh giờ không nhìn thấy ngươi ta liền nhớ ngươi lắm rồi. Hôm nay lúc làm việc ta toàn tâm toàn ý nghĩ về ngươi, suýt chút nữa không cẩn thận làm sai thật nhiều việc. Nếu làm sai một chút việc, đó đều là chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, ngươi đã có thể sai lầm lớn rồi.”
Diệp Lan Chi khom lưng bế Túc Bạch lên, ôm vào trong phòng đặt lên chiếc ghế mây mà hắn vừa ngồi, thân hình cao lớn đứng dậy áp xuống, khuỷu tay gối lên má Túc Bạch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play