“Nhưng giữa chúng ta… không thể nào.”
Nguyên Tu dường như có thể nghe được tiếng trái tim mình tan nát. Bàn tay cứng đờ giữa không trung khẽ run rẩy, như sợ bị người phát hiện, hắn chột dạ vội rút về, giấu vào trong tay áo.
Hắn gắng gượng khóe miệng cứng đờ, kéo ra một nụ cười khó coi: “Nếu… nếu đây là điều ngươi muốn, vậy… cứ theo ý ngươi vậy.”
Nguyên Tu cảm giác như nói xong câu đó, mọi sức lực trên người hắn đều bị rút cạn.
Rõ ràng tình cảm vừa mới chớm nở, tại sao khi dứt bỏ lại đau khổ như đã trải qua sinh tử vậy.
“Chờ ta rời đi, ngươi và Hạ Lăng hãy lập tức ra khỏi thành. Ra khỏi thành rồi đừng quay lại nữa, đợi đến khi ngươi thi đậu công danh, đường đường chính chính trở về. Ta tin tưởng ngươi sẽ có ngày đó.” Túc Bạch nói với Nguyên Tu.
Túc Bạch lại từ trong người móc ra một túi bạc: “Bên Hạ Lăng ta đã cho nàng một ít bạc rồi, nhưng ta vẫn không yên tâm. Số này ngươi cứ giữ bên người phòng thân, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hãy lấy ra dùng lúc khẩn cấp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT