Bàng Dương Trạch càng nghĩ càng thấy có đạo lý, đang híp híp mắt, vuốt râu, bỗng dưng có tiếng nữ nhân ôn nhu truyền đến: “Cha.”
Bàng Dương Trạch ngước mắt lên liền thấy nữ nhi Bàng Dao của mình đang đi đến thì cong môi, ánh mắt suy tư nhìn về phía Diệp Lan Chi. Mà hai mắt của Bàng Dao cũng bị khí độ bất phàm của Diệp Lan Chi hấp dẫn, tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ không thể che dấu được.
Diệp Lan Chi cúi đầu, phất tay gạt gạt lá trà, không cần nhìn cũng biết dụng ý của Bàng Trạch Dương, khóe miệng hơi nhếch lên, lạnh lẽo không chút độ ấm.
“Vương gia, trà hơi nguội rồi, để ta đổi cho người một chén khác.” Bàng Dao nói xong liền đưa tay lấy đi chén trà của Diệp Lan Chi, mà hắn cũng không ngăn cản, chỉ híp mắt mang theo lạnh lẽo cùng tinh quang đánh giá Bàng Dao.
Bàng Dao cảm nhận được áp lực đè xuống người mình. Nàng biết Diệp Lan Chi chỉ hảo nam phong, nhưng cha cũng nói đó là do hắn từ nhỏ đã không có nữ nhân bên người mới trở thành như vậy. Nàng tuy không phải mỹ mạo kinh người, nhưng tài năng cùng gia thế thì không phải ai cũng có thể so sánh được. Nói ai có tư cách làm nhiếp chính vương phi nhất thì cũng chỉ có nàng mà thôi.
Bàng Dao đổi trà xong, thì không ra ngoài mà ngồi lại ở một bên, Bàng Dương Trạch thấy nhưng không nói gì, khóe môi Diệp Lan Chi càng thêm lạnh lẽo.
Bàng Dao đánh giá Diệp Lan Chi, người này diện mạo kinh diễm, thân hình thon dài, cường tráng, khí độ phi phàm, còn xen lẫn cỗ khí thế áp chế người khác, nam nhân như vậy thử hỏi có mấy người không động lòng?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT