Một lực mạnh bất ngờ ập đến, cánh tay Nghê Âm bị người nắm chặt. Theo tiếng "phịch" vang lớn, hai người biến mất sau cánh cửa.

Người đang giận đùng đùng lôi kéo nàng không ngừng đi về phía trước, không phải Giang Hiển thì còn là ai đâu?

Chưa đi được bao xa, Nghê Âm đột nhiên giật mạnh tay ra, “Làm cái quái gì vậy?”

Nghe vậy, Giang Hiển không giận mà lại cười, “Tôi làm cái quái gì? Cô tự nhìn xem cô mặc cái gì? Đắm mình trụy lạc. Với mấy cái thủ đoạn vụng về của cô, chẳng lẽ thật sự nghĩ A Hiếu sẽ để mắt tới ư?”

“Có để mắt tới hay không hình như đều không liên quan đến anh, hà tất phải tức giận như vậy? Hay là nói…” Nghê Âm chậm rãi tiến lên, nhìn vào mắt đối phương, môi đỏ khẽ nhúc nhích, “Anh đang ghen?”

Chính hai chữ "ghen" ấy đã khiến Giang Hiển lập tức bình tĩnh lại, anh ta nheo mắt nhìn Nghê Âm, “Cô là cố ý? Cố ý ăn mặc như vậy, cố ý lấy A Hiếu ra chọc tức tôi?”

Thật đủ tự luyến, Nghê Âm bĩu môi.

Mãi sau, Giang Hiển mới lạnh lùng tiếp tục mở lời: “Có lẽ trước đây khi tôi chia tay với cô, nói chưa đủ rõ ràng, khiến cô Nghê sinh ra một số hiểu lầm không cần thiết. Bây giờ tôi trịnh trọng tuyên bố với cô ở đây, tôi Giang Hiển tuyệt đối sẽ không bao giờ quay lại với một người phụ nữ gian xảo tâm cơ, miệng đầy lời dối trá nữa, nghe rõ chưa?”

Sao thế này, nam nữ chính, từng người từng người đều nói những lời tuyệt tình như vậy, chẳng sợ ngày sau bị vả mặt à?

Giang Hiển bước về phía trước hai bước, rất nhanh liền nghe thấy giọng Nghê Âm thanh lãnh vang lên phía sau, “Vậy thì đừng có chỉ trỏ về cách ăn mặc của tôi, hành vi của tôi, hay tất cả mọi thứ của tôi. Tôi muốn theo đuổi ai, muốn ở bên ai, đều là tự do của tôi.”

“Cô thật sự cho rằng A Hiếu sẽ để mắt tới cô ư?”

“Không thử sao biết được?”

Giang Hiển quay đầu lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt cười ngọt ngào của Nghê Âm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play