Không biết đã lái bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại bên một bờ sông rộng lớn. Đáng tiếc lúc này mặt trời đã lặn, bầu trời và sông cuối đường chân trời, bất kể là mặt nước hay phía chân trời, đều có màu đỏ lửa và vàng cam đan xen, căn bản không thể phân rõ đâu là nước đâu là trời.
Đứng trước lan can bờ sông, Nghê Âm quay đầu nhìn về phía Trình Duật Niên bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Duật Niên ca, có phải anh hơi không vui không?”
Nghe thấy giọng Nghê Âm, Trình Duật Niên khẽ rũ mắt, sau đó cúi đầu nhìn cô: “Có sao?”
Nghê Âm gật đầu: “Có thể bản thân Duật Niên ca cũng không cảm thấy, nhưng khi anh không vui, dù có cười, đôi mắt anh vẫn lạnh. Thực ra, trong lòng không vui, không muốn cười, Duật Niên ca, anh hoàn toàn có thể không cần cười.”
Đối diện với đôi mắt quan tâm của Nghê Âm, ngón tay Trình Duật Niên đặt trên lan can hơi cong lại: “Có lẽ là đã quen cười trước mặt người khác rồi.”
“Nhưng em không phải người khác. Trước mặt em, em hy vọng có thể thấy một Duật Niên ca muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, một người chân thật hơn.” Nghê Âm nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
Nghe vậy, ý cười trên khóe môi Trình Duật Niên hơi thu lại, anh nhìn Nghê Âm không chớp mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT