Hoàng thái hậu truyền Chiêu Dương công chúa, Hoàng thượng và Tuệ Nhi vào cung. Vừa thấy mặt, bà liền trút hết cơn giận lên Chiêu Dương công chúa, lời mắng nặng nề rõ ràng cũng có ý để Tuệ Nhi nghe thấy.
Tuệ Nhi chỉ cúi đầu im lặng, nàng hiểu rõ tình cảnh này không phải lúc để nàng xen vào.
Chiêu Dương công chúa lại chẳng chịu nhịn, bước lên một bước, giọng gay gắt:
“Mẫu hậu! Người cũng đừng chỉ cây dâu mắng cây hòe như thế! Chẳng phải là hoàng huynh ban cho con một tòa phủ thôi sao? Con là công chúa Đại Chiêu, khi xưa vì quốc gia mà bị gả sang Bắc Địch, chịu bao nhiêu khổ sở, người biết không? Khi con chịu khổ, nào thấy người nói một câu? Thế mà giờ đây, con chỉ nuôi một nam sủng, người lại muốn quản con? Nói nào là lễ nghĩa liêm sỉ, nào là quy củ Đại Chiêu? Quy củ Đại Chiêu chính là đem một công chúa như con đưa sang Bắc Địch để bị người ta giày xéo ư?”
Hoàng thái hậu giận đến run người, chỉ tay vào con gái, nghẹn lời:
“Ngươi… ngươi thật là nghịch tử! Ai gia thật uổng công sinh ra ngươi!”
Chiêu Dương công chúa ngẩng mày cười lạnh:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play