Chương 117 – Đi trước Bắc Cương
Qua hết năm, chẳng bao lâu đã đến đầu xuân. Băng tuyết dần tan, vạn vật đâm chồi nảy lộc. Khắp sân trong ngoài đều lác đác những mầm xanh nhú lên, run rẩy trong gió xuân phơi phới. Ngoài cửa sổ, những khóm trúc vừa trải qua băng giá gột rửa lại càng thêm xanh ngắt, mềm mại lay động theo từng cơn gió, vang lên tiếng sàn sạt êm tai.
Tiểu A Thần đã tròn một tuổi rưỡi, chạy nhảy nhanh nhẹn chẳng khác gì con sóc nhỏ. Hắn không còn thích được người lớn bế ẵm như trước, cứ quẫy đạp muốn xuống đất, chạy lon ton khắp viện. Không chỉ thích chơi trong sân, hắn còn hay chạy ra ngoài cửa lớn, tò mò dừng lại ngước mắt nhìn ra ngoài, đôi mắt đen tròn lấp lánh vẻ hiếu kỳ.
Tiêu Hành chưa trở về, Cố Tuệ Nhi cũng không dám ra ngoài, đành dẫn con ra hồ ngắm cảnh, hoặc ghé thăm mảnh ruộng nhỏ trước kia nàng và Tiêu Hành cùng khai khẩn, khi rảnh thì đưa hắn vào cung, cho A Thần bầu bạn vài ngày với Hoàng thượng.
Có lẽ do thường lui tới bên cạnh hoàng gia gia, lại hay thấy Hoàng thượng phê tấu chương, nên A Thần dường như đã nhận ra vài chữ.
Một hôm, khi đi ngang đình viện Thính Trúc Uyển, hắn bỗng chỉ vào chữ đầu tiên trên câu đối khắc gỗ đào, non nớt kêu:
“Thiên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT