Tuệ Nhi không ngờ Chiêu Dương công chúa thật sự phải gả thấp sang Bắc Địch vương tử. Nghe nói công chúa vì chuyện này khóc đến chết đi sống lại, thậm chí cầu xin cả Hoàng hậu nhưng đều vô ích.
Tuệ Nhi cũng không biết Bắc Địch ở phương nào, chỉ nghe người ta nói đó là một nơi vô cùng xa xôi, hơn nữa dân tộc ấy nổi tiếng hung hãn.
Khi nàng còn nhỏ, mỗi khi trẻ con trong thôn khóc nháo không ngừng, người lớn liền dọa: “Còn khóc nữa, Địch nhân sẽ tới bắt đi đấy!”
Lũ trẻ thường lập tức sợ hãi mà im bặt, nước mắt rưng rưng, chóp mũi ướt nhoẹt, chẳng ai dám khóc thêm tiếng nào.
Vì thế, dù chưa từng thấy người Bắc Địch, ai nấy đều nghe danh mà khiếp sợ. Người ta còn truyền rằng bọn họ cao lớn gấp đôi người Đại Chiêu, tướng mạo dữ tợn, dáng vẻ đáng sợ vô cùng.
Tuệ Nhi nghĩ đến đó, không khỏi thở dài. Nàng tuy chẳng ưa Chiêu Dương công chúa, nhưng bình tĩnh mà xét, nếu không có vị công chúa ấy làm ra chuyện hoang đường kia, e rằng nàng sẽ chẳng thể gặp Tiêu Hành, càng không có Tiểu A Thần đáng yêu hôm nay.
Công chúa có thể là vì tư tâm mà hại người, nhưng trong chuyện này, Tuệ Nhi lại mang một chút cảm kích nàng ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT