Tác giả có lời muốn nói: Chương 8 đã chỉnh sửa lại một số đoạn đối thoại và chi tiết nhỏ. Tình tiết tắm rửa ở cuối chương 7 cũng đã được dịch sang chương 8, độc giả đã đọc phần trước có thể bỏ qua đoạn này.

Mặt khác, hôm nay có 20 bao lì xì nhé.

Đường Túng đưa Trương Chước Dạ đến một căn hộ trên tầng cao nhất của chung cư. 180 mét vuông nhưng chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, trông khá trống trải.

Trương Chước Dạ liếc nhìn quanh phòng khách, phát hiện có dấu vết sinh hoạt. Rõ ràng Đường Túng đã ở đây không ít lần.

“Đây là căn cứ bí mật của tôi, không ai biết cả, đừng tiết lộ ra ngoài.” Đến nơi này, Đường Túng thoải mái hơn hẳn, vào phòng thay bộ đồ ngủ rồi quăng cho Trương Chước Dạ một cái chăn.

“Không phải bắt tôi ngủ phòng khách chứ?” Trương Chước Dạ ôm chăn nhìn chiếc ghế sofa, không khỏi chán nản. Tưởng Đường Túng chia sẻ bí mật gì, ai ngờ lại bị tống ra đây ngủ sofa.

“Chuẩn đấy. Cậu ngủ sofa phòng khách, tôi ngủ phòng ngủ.” Đường Túng đóng sập cửa, bỏ mặc Trương Chước Dạ ở lại phòng khách.

“......” Trương Chước Dạ nghiến răng, nhưng đành chịu vì đang ăn nhờ ở đậu. Cậu tự dọn giường chiếu, nằm vật ra.

Không có thỏ may mắn ôm khi ngủ, Trương Chước Dạ trằn trọc mãi, đến quá nửa đêm mới thiếp đi.

Khi tỉnh dậy đã trưa, Đường Túng biến mất từ lúc nào, chỉ để lại chìa khóa căn hộ trên bàn.

Trương Chước Dạ mặc nguyên bộ đồ ngủ ra phố, định mua vài đồ dùng sinh hoạt cho ba ngày ở lại.

Chiều muộn, Đường Túng về đến nhà, chưa kịp nghe thấy tiếng động đã nghe thấy giọng hát lảnh lót:

“Thỏ con, trắng lại trắng, tai dài đuôi ngắn thật dễ thương…”

Trong bồn tắm massage phồng to, đôi chân thon thấp thoáng dưới bọt nước. Trương Chước Dạ nằm thư giãn, hát nghêu ngao dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ.

“Thỏ con, thích rau xanh, ăn rau thật nhanh…”

Trương Chước Dạ đang lẩm bẩm thì nghe tiếng cửa mở, quay đầu lại cười tươi: “Về rồi à?”

“Cái gì thế này?” Đường Túng nhìn chiếc bồn tắm phồng giữa phòng khách, mặt lạnh. “Ai cho phép cậu mang đồ lung tung vào đây?”

Trương Chước Dạ quăng khăn tắm sang một bên, ngồi bật dậy: “Tôi mới muốn hỏi anh đấy! Phòng khách nhà anh không có nhà tắm, tối qua đóng cửa không cho dùng, sáng nay đi ra còn khóa phòng ngủ nữa. Không lẽ tôi không cần tắm rửa?”

Cậu đứng lên, bọt nước chảy xuống, để lộ nửa thân trên trắng nõn trong không khí.

Đường Túng liếc nhìn, hơi thở chợt ngưng lại, vội quay đi: “Ban ngày ban mặt, không kéo rèm, cứ thế trần truồng giữa phòng khách, cậu không biết ngượng à?”

“Ai bảo tôi trần truồng? Không thấy tôi mặc đồ lót à? Đi bơi còn mặc ít hơn này!” Để tránh bị hiểu lầm, Trương Chước Dạ đứng thẳng, kéo nhẹ quần lót lên, chứng minh mình không hề làm ô nhiễm ánh mắt của Đường Túng.

Đường Túng liếc nhìn, mặt bỗng nóng bừng như lửa đốt, vội quay đi, hai tai đỏ ửng lên. "Cậu thích thỏ đến mức nào mà dám mặc loại đồ lót này? Đồ hư hỏng! Không biết xấu hổ gì cả!"

Anh cố kìm nén nhưng không thể ngăn mình liếc nhìn chiếc quần lót thỏ trắng của Trương Chước Dạ. Hai cái tai dài và phần cổ thỏ được thiết kế nổi 3D, trông y như một cái đầu thỏ thật sự đang che chắn chỗ ấy...

"Chẳng qua là quần lót in hình thỏ 3D thôi mà, anh muốn không? Tôi còn có cả hình husky nữa, tặng anh hai cái?" Trương Chước Dạ hào phóng đề nghị.

"...Cảm ơn lòng tốt của cậu, không cần!" Đường Túng giơ tay chỉ trỏ, ngón tay run rẩy không biết vì giận hay vì xấu hổ. Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại, Trương Chước Dạ lại một lần nữa bị bỏ rơi ngoài hành lang.

Trương Chước Dạ bĩu môi, thầm nghĩ đồng chí này kỳ quặc thật.

Cậu ngả người vào bồn tắm tiếp tục hát nghêu ngao: “Thỏ con, thật kỳ lạ, đôi mắt nhỏ long lanh ánh hồng~ Thỏ con, ngoan nào ngoan, nhảy nhót tung tăng chạy đi chạy lại~”

Đường Túng trốn vào phòng ngủ, tối hôm đó không ra ngoài ăn, nhưng tiếng hát "ma quái" ấy vẫn vang lên suốt đêm, như có thể xuyên qua tường, không ngừng nghỉ.

Đêm đó, không có thú bông ôm, Trương Chước Dạ lại trằn trọc.

Không thể ngủ được, thấy chiếc laptop để trên bàn, cậu bật dậy lấy máy, hoàn thiện hậu kỳ cho đoạn kịch phát thanh dự thi đã thu từ hai ngày trước rồi tải lên trang chính thức.

Yêu cầu cuộc thi là thu một đoạn kịch phát thanh từ nguyên tác. Cậu chuẩn bị kỹ càng, không chỉ dựa vào giọng đọc của mình - dù giọng cậu không tệ, nhưng cậu hiểu rõ chỉ mỗi giọng hay không đủ khiến khán giả mê mẩn.

Sau khi mua bản gốc nghiên cứu kỹ nhân vật, cậu chọn một phân đoạn rồi tự viết kịch bản, ghi âm một màn kịch ngắn hoàn chỉnh dài tám phút, thể hiện rõ cách cậu lý giải nhân vật.

Làm xong phần âm thanh nền và hậu kỳ, tải lên xong thì trời đã sáng. Trương Chước Dạ vươn vai ngáp dài, đi rửa mặt. "Ảnh đế" Đường Túng vốn dậy lúc 6 giờ sáng hôm nay vẫn im hơi lặng tiếng.

Khi Trương Chước Dạ bước ra từ nhà vệ sinh, bất ngờ thấy Đường Túng đang vứt áo ngủ vào máy giặt, tay cầm thứ gì đó nhúng nước.

"Cậu——" Đường Túng giật mình khi thấy Trương Chước Dạ, mắt mở to như thấy ma, lùi lại mấy bước. Đôi mắt đỏ ngầu của anh lóe lên tia giận dữ: "Không biết lên tiếng trước à?

"Tôi có chào anh đấy, nhưng anh không thèm đáp lại." Trương Chước Dạ thật sự đã gọi một tiếng, nhưng lúc đó Đường Túng mặt mày âm trầm, không biết đang nghĩ gì mà nghiến răng nghiến lợi, chẳng buồn để ý đến cậu.

Đường Túng trông mệt mỏi, tinh thần suy sụp rõ rệt.

"Không ngủ được à?" Trương Chước Dạ liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, "Gặp ác mộng? Mơ thấy gì thế?"

"Không liên quan đến cậu." Đường Túng lạnh lùng đáp, "Tốt nhất bây giờ cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi."

Nhắc đến giấc mơ, Đường Túng dường như co giật nhẹ, ánh mắt nhìn Trương Chước Dạ thoáng chút hoảng sợ.

Trương Chước Dạ liếc nhìn thứ Đường Túng đang giấu sau lưng, bỗng hiểu ra, cười khẽ:

"Chuyện bình thường thôi mà. Nói thật đi, anh nhịn lâu lắm rồi phải không? Nhu cầu sinh lý là thứ không thể kìm nén, nếu không giải tỏa trong mơ thì cũng phải giải tỏa thôi. Theo tôi, anh cứ tự xử trong phòng một chút cho lành, vừa giảm stress, vừa thoải mái hưởng thụ, chẳng phải tốt hơn mơ mộng hão huyền sao?"

Bị bóc mẽ ngay sau khi thức dậy đã vội giặt quần lót, Đường Túng sắc mặt biến đổi, tai đỏ lên.

Trương Chước Dạ nhếch miệng cười:

"Đừng bảo anh chưa từng làm nhé. Sinh lý là bản năng, thỏa mãn nhu cầu một cách lành mạnh mới đúng đắn. Tự giải quyết trong phòng riêng giúp giảm căng thẳng, có gì mà ngại?"

"Cậu nghĩ tôi giống cậu, buông thả bản thân vô độ sao?" Đường Túng ánh mắt bỗng lạnh băng.

"Nghe đồn năm 16 tuổi, cậu từng khiến một nữ sinh mang thai rồi ép cô ấy phá thai. Sau này gặp lại trên phim trường, cậu còn đánh đập, đe dọa bắt cô ta giả vờ không quen biết. Tôi đương nhiên không dám so với cậu về khoản buông thả, càng không dám vô trách nhiệm rồi sau đó phủi sạch quan hệ như cậu."

Nghe đến đây, Trương Chước Dạ cứng người, vài giây sau mới lên tiếng:

"Sao anh biết không phải cô ta bịa chuyện để tống tiền? Những bằng chứng đó liệu có thật không?"

"Tôi đã nhầm về anh." Trương Chước Dạ quay người bỏ đi.

Đường Túng giơ tay muốn giải thích – không, anh không nghĩ vậy – nhưng cho đến khi bóng Trương Chước Dạ khuất sau cửa, lời giải thích vẫn không thốt ra được.

Anh bực bội chà mạnh tóc, tâm trí vẫn đang mắc kẹt trong giấc mơ đêm qua: một Trương Chước Dạ mặc quần lót thỏ trắng, ướt sũng, vừa ca hát vừa khiến anh mê muội đến tận sáng mới tỉnh.

"Tại sao lại là cậu ta?"

Đường Túng thở dài nặng nề, tự trách bản thân đã vô cớ trút giận lên Trương Chước Dạ. Có dịp, phải xin lỗi cậu mới được.

Trong phòng khách, Trương Chước Dạ ngồi thừ ra, lòng nặng trĩu. Sau khi sống lại, cậu chỉ muốn tận hưởng cuộc sống để bù đắp cho kiếp trước đầy tiếc nuối, nhưng những lời vừa nói với Đường Túng – dù có thể đùa cợt với bạn bè – lại quá tùy tiện với một người khắc kỷ như hcaauj.

Đường Túng chửi cậu vài câu cũng phải, nhưng việc nhắc lại vụ bê bối năm xưa – vết sẹo của nguyên chủ – mới thực sự đau.

Sự thật về tin đồn đó rất đơn giản: Nguyên chủ từng giúp một cô gái bị bạn trai bỏ rơi khi mang thai, đưa cô ấy đến bệnh viện phá thai. Nhưng ai ngờ sau này cô ta lại quay sang vu khống cậu ta để kiếm chác?

Sau này, khi quay phim gặp lại cô gái ấy – giờ đã là diễn viên mới – nguyên chủ không nhẫn tâm thấy cô ta khóc lóc van xin, đã lén giúp đỡ. Ai ngờ chính hành động tốt ấy lại bị xuyên tạc thành cảnh "bạo hành diễn viên nữ".

Video giả mạo cùng giấy tờ phá thai năm xưa bị tung lên mạng. Cô gái đứng trước truyền thông khóc than, khiến nguyên chủ từ một ngôi sao triển vọng thành "kẻ bạo hành tàn nhẫn", danh tiếng tan nát.

Đáng thương thay, nguyên chủ vốn là người bảo thủ, cả đời chỉ yêu một người, chưa từng trải chuyện nam nữ đã bị vu oan. Trước "bằng chứng không thể chối cãi", cậu ta từ sao hạng A thành kẻ bị nguyền rủa, cuối cùng biến mất khỏi làng giải trí.

Trương Chước Dạ vừa giận nguyên chủ ngây thơ, vừa thương cho tấm lòng thiện lương bị lợi dụng. "Giúp người không đề phòng, sớm muộn cũng gặp họa" – giờ đây, chính cậu phải gánh hậu quả thay.

--

Sáng hôm sau, áo ngủ và quần lót Đường Túng giặt đã biến mất. Trương Chước Dạ nghi anh ta đốt chúng sau khi "xử lý xong".

Đường Túng nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ – vừa ngượng ngùng, vừa có chút... cẩn trọng.

Trương Chước Dạ bật cười thầm: "Chẳng lẽ muốn xin lỗi mà không dám mở miệng?"

Trước khi Đường Túng kịp nói lời xin lỗi, Nam quản gia gọi điện báo biệt thự đã khử mùi xong. Họ thu dọn đồ đạc rời đi.

Dưới tầng, chiếc Lamborghini đợi sẵn. Đường Túng mở cửa mời Trương Chước Dạ lên xe.

Trên ghế phụ, một hộp quà pha lê trong suốt đặt đó. Trương Chước Dạ tò mò đẩy nhẹ, chiếc thuyền buồm thu nhỏ bên trong chao nghiêng.

Đường Túng liếc nhìn, giọng căng thẳng: "Cẩn thận đấy."

"Quý thế? Tặng ai vậy?" Trương Chước Dạ thì thầm, ôm hộp quà vào ngực để tránh rơi.

"Cho... một người bạn." Giọng Đường Túng cứng đờ, bổ sung vội: "Bạn bình thường thôi."

"Ồ~" Trương Chước Dạ kéo dài giọng, mắt nháy nháy. "Bạn 'bình thường' mà kỹ tính thế này thì hiếm đấy." Cậu cúi xuống ngắm chiếc thuyền trong hộp.

Thực ra món quà khá tầm thường – đồ thủy tinh mỹ nghệ đắt tiền nhưng vô hồn. Duy nhất đáng giá là tấm thiệp đi kèm:

【Ở Quỳnh Thành quay phim, nhớ đến anh. Nhớ anh từng nói thích nơi này, nên mua chút quà nhỏ. Mong anh thuận buồm xuôi gió.
PS: Ngày 17 xong máy quay, em sẽ về A thành gặp anh. Trời lạnh, nhớ giữ ấm và nghỉ ngơi nhiều.】

Nét chữ thanh tú khiến Trương Chước Dạ chau mày.

"Trời lạnh nhớ giữ ấm, nghỉ ngơi nhiều" – mấy lời sến súa này nghe quen quá! Đúng chuẩn giọng điệu trà xanh đặc trưng, rõ ràng là nữ chính đang tấn công rồi còn gì!

Trương Chước Dạ bỗng dưng cảm thấy báo động.

Theo nguyên tác, ảnh đế Đường Túng ngoài nữ chính ra hầu như không quan tâm ai khác. Vậy mà giờ đây, anh ta lại có chút bối rối với một món quà tầm thường thế này?

Xét theo dòng thời gian truyện, sau khi nữ chính cứu Đường Túng, hai người xa cách mấy năm mới gặp lại. Năm nay, cô mới chính thức bước vào giới giải trí nhờ Đường Túng giới thiệu tài nguyên. Hiện tại quan hệ của họ còn rất hời hợt, chưa đủ sâu để khiến Đường Túng si mê.

Nhưng giờ cô ta đã trở lại A thành rồi! Chỉ cần ở gần, cơ hội tương tác sẽ nhiều vô kể!

Ngồi cùng chiếc xe với Đường Túng, Trương Chước Dạ chỉ muốn hét vào mặt anh: "Mở to mắt ra mà nhìn! Cái chướng ngại vật kiên cố này của anh rất, rất, phi thường đấy!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play