Trong làng giải trí chỉ có duy nhất một vị ảnh đế như thế, xứng danh là huyền thoại điện ảnh.

Năm 16 tuổi ra mắt đã đoạt giải Tiểu Bạch Dương danh giá nhất, 18 tuổi tham gia bộ phim điện ảnh đầu tiên liền đoạt vòng nguyệt quế Kim Tượng, trở thành ảnh đế trẻ nhất Hoa Quốc.

Từ đó, vị ảnh đế trẻ tuổi này như mở cửa thiên đạo, bất kể phim điện ảnh hay truyền hình, chỉ cần có anh tham gia, không bùng nổ doanh thu thì cũng đoạt giải cao.

Anh còn cực kỳ chăm chỉ, sản lượng tác phẩm mỗi năm đáng kinh ngạc, có thể nói là lao động kiểu mẫu của giới giải trí.

Bộ phim truyền hình đầu tiên đã đoạt cúp Thị Đế, sau đó lần lượt đoạt tất cả các giải thưởng quan trọng trong nước, rồi vươn ra toàn cõi Hoa ngữ. Vị ảnh đế này đã ôm trọn mọi giải thưởng uy tín, trở thành khách quen của các lễ trao giải.

Rồi đến vô số giải thưởng lớn nhỏ khác, tất cả các tổ chức dường như đều thích trao giải cho vị linh vật này. Các giải thưởng mới thành lập đều mời anh làm khách mời quan trọng, như thể không trao giải cho anh thì không chứng minh được sự chuyên nghiệp của họ, giống như giải thưởng gà rừng không đáng tin cậy.

Giới giải trí không thiếu những ngôi sao có cát-xê cao hơn, cũng không thiếu ảnh đế minh tinh khác, nhưng chỉ có duy nhất một huyền thoại như thế. Trong khi những người khác ở tuổi 28 còn đang nỗ lực cho chiếc cúp đầu tiên, thì vị ảnh đế Đường 28 tuổi này thậm chí không nhớ nổi mình đã đoạt bao nhiêu giải.

Là đỉnh cao kim tự tháp giải trí, người đại diện của ảnh đế Đường - Tiền Tín Hậu - cũng "nước lên thuyền lên", nổi tiếng khắp giới, đương nhiên bọn paparazzi cũng nhận ra ông ta.

Với đám đông xông vào cửa như thế, căn phòng suite này không thể giấu được ai. Nơi duy nhất có thể trốn là phòng tắm, nơi đang vọng ra tiếng nước chảy.

Bọn paparazzi lúng túng không biết xử trí ra sao. Đương nhiên không dám đắc tội với ảnh đế, nhưng buông tha tin tức nóng hổi trước mắt thì quá uổng phí.

Một tay săn ảnh liều mình bước lên: "Đều là hiểu lầm thôi Tiền tiên sinh. Bọn tôi nghe nói ở đây có minh tinh sắp phỏng vấn nên mới tới. Nếu có làm phiền ảnh đế Đường, xin cho chúng tôi được trực tiếp xin lỗi ngài ấy?"

Bọn họ đã hoàn toàn gạt bỏ hình ảnh "thần tượng quá khí" Trương Chước Dạ sang một bên, chỉ tập trung vào tin tức bom tấn.

Ảnh đế nhiều năm chưa từng công khai hẹn hò với ai, giờ đột nhiên có nam thiếu niên nửa đêm gõ cửa, lưu lại qua đêm trong phòng - tin này còn nóng hơn cả scandal sống thối nát của thần tượng quá khí. Nếu đúng sự thật, hàng trăm triệu fan ảnh đế chắc chắn sẽ nổi loạn.

Ảnh đế yêu ai chẳng được, lại đi yêu gã trai có xu hướng bạo lực kia? Cả làng giải trí sẽ dậy sóng!

Nghĩ đến hiệu ứng chấn động của tin này, lũ paparazzi tim đập thình thịch. Để có tin giật gân, họ sẵn sàng liều mạng.

"Không cần xin lỗi, mời các anh ra ngoài ngay!"  Đại diện Tiền  lạnh lùng từ chối.

"Ảnh đế đang tắm ạ? Không xin lỗi được chúng tôi áy náy lắm. Xin phép được đợi ngài ấy ra, tuyệt đối không quấy rầy."

"Thế này đã là quấy rầy rồi! Tôi đã nói không cần xin lỗi, mau ra ngoài!" Đại diện Tiền tức giận quát, bắt đầu đẩy họ ra cửa.

Mấy tay săn ảnh liếc nhau hiểu ý. Sau khi bị đuổi ra ngoài, một nhóm giả vờ rời đi bằng thang máy bên cạnh, số còn lại cố ý xô đẩy ồn ào, nhất quyết đòi ở lại xin lỗi.

Đại diện Tiền  vừa kinh vừa giận, ngăn cản họ rồi đuổi dọc hành lang. Trong cuộc giằng co, hai bên cố ý vô tình kéo nhau ra xa khỏi phòng ảnh đế.

Vẻ hân hoan dần lộ rõ trên mặt bọn paparazzi. Khi đám người cuối cùng bị kéo xa khỏi cửa, họ định xông lại thì...

"Ái chà!" - Một tiếng kêu đau đớn.

Đại diện Tiền bất ngờ ngã sóng soài, mặt mày kinh hãi chỉ vào bọn paparazzi: "Các...các anh đẩy tôi?"

Máu tươi bỗng thấm ướt ống quần đại diện Tiền . Bọn paparazzi đột nhiên im bặt, há hốc miệng sửng sốt.

"Không... không phải chúng tôi! Ai đẩy chứ? Chúng tôi chỉ đang đưa ông đi xa thôi mà!"

Đại diện Tiền dừng lại một chút, nhanh tay lướt điện thoại và bấm số: "Alo! Cảnh sát phải không? Tôi ở khách sạn XX, có một đám người ở đây đánh tôi... Vâng, họ vẫn còn ở đây, hình như đang định bỏ chạy."

"Anh, anh, và cả anh nữa! Các anh là phóng viên hãng nào? Tôi sẽ kiện các anh!" Vừa gọi điện, đại diện Tiền vừa quay lại chất vấn, trong ánh mắt lạnh lùng lộ rõ một thông điệp.

Không đứa nào chạy thoát được! Cả công ty các người từ trên xuống dưới sẽ lãnh đủ!!!

Bỗng nhớ đến những lời đồn về vị đại diện này - nghe nói những kẻ dám trêu chọc ông ta chưa ai có kết cục tốt lành.

Da đầu bọn paparazzi tê dại, lại liếc nhìn nhau lần nữa. Không chạy là đồ ngu! Trong chớp mắt, cả đám nhanh chóng tản ra như chim vỡ tổ.

Khi những kẻ còn lại hoảng loạn bỏ chạy, vẻ mặt âm trầm của đại diện Tiền bỗng tan biến. Ông khẽ hừ lạnh, thông báo với bảo vệ khách sạn đến ứng cứu Đường Túng, rồi lẹ làng biến vào nhà vệ sinh công cộng.

...

Đúng lúc đó, nhóm paparazzi trước đó đã rời đi bỗng quay lại từ thang máy khác. Đại diện Tiền bị kéo đi xa, không kịp quay về ngăn cản.

Chúng lẻn vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, rồi như thám tử bắt đầu lục soát khắp nơi tìm kiếm manh mối, thậm chí không bỏ qua cả thùng rác, đặc biệt chú ý xem có bao cao su đã sử dụng hay không.

"Các vị đang tìm gì thế?" Một giọng nói bất ngờ vang lên phía sau.

Giọng nói quá đỗi quen thuộc... Bọn paparazzi như máy móc quay đầu lại, và quả nhiên thấy người đàn ông thường xuất hiện trên màn ảnh.

Anh ta mặc áo choàng tắm, tựa cửa phòng tắm quan sát họ. Ngũ quan tuấn tú, phong thái xuất chúng, chiếc áo choàng tắm khoác trên người tựa như gấm thêu hoa, phong lưu tiêu sái, thần thái tỏa sáng.

Vẻ cao cao tại thượng ấy không khiến người ta khó chịu, ngược lại càng thêm ung dung đĩnh đạc. Người đàn ông này tựa sinh ra đã để ngắm nhìn thế nhân, như vị thiên quân độc bộ giữa mây trời trong bức họa.

Cũng chẳng trách Trương Chước Dạ phải dùng hình tượng thần tiên để miêu tả anh ta.

"...Ảnh...ảnh đế Đường." Bọn paparazzi liếc nhìn căn phòng tắm rộng mở phía sau, hoàn toàn trống trơn, chẳng có bóng người nào khác. Chẳng lẽ họ nhầm?

Đường Túng giọng điệu không chút tì vết, nhưng cũng chẳng thân thiện: "Mấy vị từ tòa soạn nào vậy? Nghe nói muốn xin lỗi tôi, nhưng không nói rõ danh tính thì thành ý ở đâu?"

Xin lỗi ư? Xin ngay cũng được! Nhưng còn phải báo tên công ty?

Nếu bị ảnh đế để ý, liệu sếp có đuổi việc họ không? Bọn paparazzi đờ đẫn trong chốc lát, ánh mắt ngập ngừng.

"Không nói à? Vậy tôi báo bảo vệ vậy." Anh ta vẫy vẫy điện thoại, "Các vị lục lọi đồ đạc chuyên nghiệp quá, chắc là kẻ chuyên nghiệp. Tôi đã ghi hình lại rồi."

Hả? Bọn paparazzi đứng hình.

Vài phút sau, bảo vệ khách sạn đến dẫn bọn paparazzi đi.

Bọn paparazzi ủ rũ như gà bị cắt tiết, thiết bị quay phim giờ trống trơn, ngay cả những thước phim ban đầu quay được cũng chẳng cánh mà bay.

"Danh tính các vị tôi sẽ cho người xác minh sau. Đừng dại dột nói dối, nếu không—"

Sau khi vẫy tay tiễn bọn paparazzi với vẻ mặt buồn như đưa tang, Đường Túng đóng cửa lại, nét mặt lạnh tanh. Một lúc sau, anh bấm số: "Tín Hậu, tối qua anh ở đâu?"

"A Đường? Sao đột nhiên hỏi thế?" Tiền Tín Hậu chợt hiểu ra điều gì, "Quản gia nhà cậu không trông nom cậu à? Tối qua cậu làm gì?"

"Tối qua say rượu, anh đã đến khách sạn XX phòng 03 chăm sóc tôi cả đêm. Ngay cả vừa nãy, anh còn giúp tôi đuổi một lũ paparazzi định đột nhập chụp trộm." Giọng Đường Túng bình thản, không chút dao động.

"Tôi nào có chăm sóc cậu? Sao paparazzi lại tìm được cậu? Hành tung của cậu không phải luôn bí mật sao? Khoan đã! Tối qua cậu một mình ở khách sạn? Cậu định làm gì?" Giọng Tiền Tín Hậu bỗng cao vút.

"Không làm gì cả. Anh chỉ cần nhớ rõ tối qua là anh ở bên tôi là được."

Bỏ ngoài tai những câu hỏi dồn dập của Tiền Tín Hậu, Đường Túng liệt kê tên mấy tòa soạn nhỏ chuyên đưa tin giật gân mà anh vừa biết được từ bọn paparazzi. "Mấy tờ báo lá cải vô nguyên tắc này, tìm vài nạn nhân liên danh kiện, đóng cửa chúng nó đi."

"...Lại đóng cửa?" Tiền Tín Hậu không phải không biết những lời đồn đại.

Nghe nói vị luật sư kiêm đại diện của ảnh đế kia có chút tà tính, ai trêu chọc anh ta rồi cũng gặp chuyện không may, cuối cùng kết cục thảm thương.

Quả thực có quá nhiều trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng người thông minh đều hiểu - trên đời làm gì có nhiều trùng hợp đến thế, chỉ có những thủ đoạn tàn nhẫn được tính toán kỹ lưỡng mà thôi. Tiền Tín Hậu vốn là người quản lý "có ân trả ân, có oán trả oán", dù không muốn nhưng lần này buộc phải nhận lấy cái nồi này.

Sau khi giải quyết công việc rõ ràng, Đường Túng cúp máy người quản lý, không gian lại chìm vào tĩnh lặng.

Anh lướt tay trên tập kịch bản đặt trên bàn, ánh mắt vô hồn, ngồi bất động như tượng.

Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ đến mức như thể đêm qua chẳng có gì xảy ra. Trong không gian tĩnh mịch ấy, chỉ có tiếng chuông điện thoại dai dẳng không ngừng, dù không ai nhấc máy vẫn kiên trì reo.

Đường Túng đưa mắt nhìn chiếc điện thoại, cuối cùng vẫn phải bắt máy: "Nam thúc?"

"Thiếu gia! Bác sĩ gia đình vừa tìm tôi, nói cả lọ thuốc ngủ trong tủ thuốc biến mất. Ngài không nói là đi công tác sao? Có phải ngài lấy đi không? Ngài đã uống chưa? Uống bao nhiêu? Tôi sẽ đưa ngài đi rửa ruột ngay!"

Giọng quản gia kích động như pháo nổ, phá tan sự tĩnh lặng, dường như có thể xuyên thẳng qua màn hình điện thoại.

Đường Túng trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: "...Đêm qua... tôi bị ai đó đánh ngất, thuốc vương vãi khắp sàn, không uống."

"Ngài nói gì cơ?" Đầu dây bên kia im bặt, dường như không tin vào tai mình.

Đường Túng nhắc lại: "Tôi nói thuốc bị vấy bẩn, không uống." Cũng chẳng buồn uống.

"Ngài nói có người đánh ngài?" Quản gia khó khăn lắp ghép câu từ để hỏi lại.

Ký ức đêm qua mơ hồ, nhưng có lẽ là bị đánh thật.

Đường Túng đưa tay sờ lên vết xước ở eo, ánh mắt dừng lại ở góc tường - những viên thuốc nhỏ màu vàng nhạt vương vãi khắp sàn đêm qua, vị chanh, trông giống hệt kẹo ngậm, giờ đang nằm im lìm trong góc sau khi được quét dọn.

Đêm qua cú đánh kia thật ra chẳng đáng kể gì.

"Không sao đâu Nam thúc. Đến phòng 03 khách sạn XX đón tôi, nhớ mang theo quần áo và... một bộ đồ lót mới."

Câu cuối dừng lại một nhịp, thoáng chút tức giận. Nói xong liền hối thúc: "Nhanh lên."

Quản gia ngửi thấy mùi bất thường, lẽ nào đêm qua bị đánh lại là chuyện tốt? Ông hưng phấn: "Vâng thưa thiếu gia, tôi đi ngay."

Cúp máy, Đường Túng ngồi yên lặng hồi lâu, rồi cúi xuống nhặt từng viên thuốc vương vãi, ném vào bồn cầu xả sạch.

Giờ tỉnh táo rồi, đương nhiên không giữ thứ này. Nhớ lại lời thì thầm bên tai của kẻ kia, ánh mắt anh chợt gợn sóng: "Bảo tôi coi như chưa gặp? Chỉ là mộng xuân thôi sao?"

Liếc nhìn túi hóa trang bị bỏ quên, Đường Túng đến bên giường, từ góc khuất nhặt lên chiếc bút ghi âm vẫn đang hoạt động.

[Tác giả có lời: Đường bánh chưng: Giỏi lắm, trốn thoát vô tình vô nghĩa thế!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play