Sở Tích Vũ cảm giác bản thân bị ôm lấy đặt lên trên mặt bàn, bị đè lên hôn môi, bị cướp mất hô hấp, hết thảy đều bị lệ quỷ khống chế.
Tần Kế một tay nâng phía sau lưng Sở Tích Vũ, hôn đến mức Sở Tích Vũ thần trí mê mang, Sở Tích Vũ ở trong căn phòng không một tia sáng, sợ hãi bị ngã xuống.
Sở Tích Vũ sợ hãi cảm giác bị bóng tối bao trùm, đành phải nắm chặt quần áo Tần Kế, yếu ớt nói, “Ưm ưm đừng hôn, Tần Bách Chu, chỗ này tối, huhu tối lắm.”
"Không sợ." Tần Kế ôm cả người cậu vào trong ngực, để cằm cậu dựa vào trên vai, ôn nhu nói, “Vậy em phải đáp ứng ta, không được phép tiếp tục trốn tránh ta, nghe thấy không?”
"Ưm." Sở Tích Vũ vất vả nghẹn ra một giọt nước mắt, đôi mắt chan chứa nước mắt do dự không lên tiếng.
Tần Kế vuốt ve khuôn mặt cậu, ngữ khí mang theo uy hiếp, gọi cậu: “Tiểu Vũ Mao.”
"Được, được rồi mà." Sở Tích Vũ vội gật đầu không ngừng, trong mắt toàn là sự đáng thương, nhìn xung quanh tối đen một vòng, ngoan ngoãn nói: “...... Tôi không trốn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play