Quý Vân lắc đầu, vừa xoa xoa đôi đũa trong tay vừa cúi đầu, giọng nói khẽ khàng buồn bã:
“Ta là cô nhi, may mắn được sư phụ nhận nuôi, không có người thân thích nào khác. Bình thường chỉ tiếp xúc với mấy vị sư huynh, ta không có bạn bè. Trước khi gặp mọi người, cũng chẳng có ai thật sự quan tâm đến ta.”
“Nghe mà thấy thương quá.” – Thẩm Đình Nhi giành lấy cái bánh bao cua cuối cùng. Ban đầu còn định tự mình ăn, nhưng nghe vậy lại lập tức đưa cho Quý Vân.
“Cảm ơn, cái này là đủ rồi.” – Quý Vân nâng bánh bao lên, cúi đầu cắn một miếng.
Thẩm Duy Mộ tiện tay gắp thêm cái bánh bao cua khác, đút thẳng vào miệng mình.
“Các người nói xem, tên Đa Biến đó làm sao lại lợi hại đến thế? Biết bao nhiêu tuyệt học của các môn phái mà hắn đều học được!”
Bạch Khai Tễ bình thường gan to bằng trời, chẳng sợ gì cả, nhưng nhắc đến Đa Biến lại không khỏi chột dạ – tên đó thật sự tà môn quá rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play