Bạch Khai Tễ còn đang cảm khái dăm câu, thì bên kia Thẩm Duy Mộ đã nhanh gọn chọn cho mình chỗ ngồi đẹp nhất, cầm đũa bắt đầu ăn.
Tống Kỳ Uẩn, Uất Trì Phong và Lục Dương thấy vậy cũng vội vàng ngồi xuống nhập tiệc.
Sau ba ngày cùng đồng hành và ăn uống, bọn họ đã đúc kết ra được một chân lý: Nếu ăn cơm mà ngồi cùng bàn với Thẩm Nhị Tam, thì tuyệt đối phải nhớ kỹ một câu châm ngôn — chỉ cần ngươi lên bàn chậm một chút, trên bàn sẽ chẳng còn món nào ngươi muốn ăn cả.
Ở Thiên Cơ sơn trang đâu giống khách điếm ngoài kia, gọi món cũng không dễ, cho nên khi ăn cơm nhất định phải biết nắm lấy cơ hội mà ăn no.
Bạch Khai Tễ vừa nói dứt lời, ngẩng đầu lên liền thấy mọi người đã bắt đầu khai tiệc, hoảng hốt vội vàng cầm đũa cướp đồ ăn.
“Haha, có Thẩm huynh đệ ở đây thật là tốt, một phát đã trị được cái thói quen vừa ăn cơm vừa bàn luận án mạng của cả đám.”
Bạch Khai Tễ vừa ăn no vừa lau miệng, vô tâm vô phổi mà khen lấy Thẩm Duy Mộ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play