Bạch Khai Tễ muốn tranh thủ quay về kinh sớm để tiếp tục công việc, vừa hay tiện đường đi cùng Thẩm Duy Mộ.
Trên xe ngựa, Thẩm Duy Mộ đang chăm chú ăn bánh đào hoa, còn Bạch Khai Tễ thì chăm chú suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã sơ sót ở đâu mà điều tra lại không được gọi là “thần suy luận”.
“Thẩm huynh đệ, ta vẫn luôn có một nghi vấn,” hắn mở miệng hỏi, “Sao ngươi lại biết người bắt ngươi lúc đó không phải là Huyện úy Tề? Còn nữa, khi ngươi nhìn thấy người bị bắt là Ngụy Phúc, sao lại không hề tỏ ra kinh ngạc?”
Thẩm Duy Mộ cứ cắn từng miếng bánh đào hoa nhỏ, mắt liếc nhìn hắn, nhưng không nói tiếng nào.
Bạch Khai Tễ chợt lóe lên một ý nghĩ: “Nếu ta mời ngươi ăn đồ ngon thì sao?”
Thẩm Duy Mộ chỉ đáp gọn: “Quan bào, ho khan, mùi thuốc, mục đích bắt cóc.”
Bạch Khai Tễ nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, rồi vỗ đùi: “Hiểu rồi!”
“Huyện úy Tề có kinh nghiệm điều tra phá án, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng như vậy — ngay trong phủ quan mà còn dám ra tay hại người, lại còn để lộ thân phận đang mặc quan bào.
Thêm nữa, lúc đó Huyện úy Tề đang bệnh, trên người dính mùi thuốc, đâu dễ gì bay mất trong thời gian ngắn. Ngụy Phúc mặc quan bào, giả vờ ho khan, nhưng trên người lại không có mùi thuốc.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play