Nếu Thẩm Duy Mộ đã sớm nghi ngờ có nội gián trong đám người, mà hôm nay chỉ có hắn, Khang An Vân và Liễu Vô Ưu ở lại. Khang An Vân vẫn luôn ở bên cạnh hắn, Liễu Vô Ưu thì hoàn toàn không có hiềm nghi. Như vậy, người đáng nghi nhất, đương nhiên là hắn.
Ngô Khải không thể tin nổi, trợn mắt nhìn:
“Ngươi đã nghi ngờ ta từ lâu, vậy tại sao mỗi lần ra ngoài đều để ta theo hầu? Còn tối qua trong rừng ‘tự sát’, sao ngươi lại chỉ giữ lại một mình ta bên người?”
Không đợi Thẩm Duy Mộ lên tiếng, chính Ngô Khải đã hiểu ra.
Với bản lĩnh vừa rồi của Thẩm Duy Mộ, xử lý hắn dễ như trở bàn tay. Giữ lại một mình hắn không phải vì tin tưởng, mà là cố tình tạo cơ hội để hắn lộ sơ hở.
Phải rồi, mấy lần trước hắn đều nhịn được, vượt qua được thử thách, nhưng lần này thì lộ chân tướng tại chỗ.
Do bị người của Đại Lý Tự phong tỏa trong nha môn, mà tên họ Tống kia lại rất giỏi điều tra, hắn lo sợ thân phận bị bại lộ, sẽ không còn cơ hội trả thù, nên lúc đổi trà cho Thẩm Duy Mộ đã nhân cơ hội hạ độc.
“Hừ, trách ta tự cho là đúng, cứ tưởng mình đã hóa thân hoàn hảo thành một tên ‘trung phó’ tận tụy không một kẽ hở. Không ngờ, từ đầu đến cuối, ta vẫn luôn bị ngươi xem như con khỉ đem ra đùa giỡn.”
Ngô Khải mắt đỏ ngầu, đầy căm hận trừng mắt nhìn Thẩm Duy Mộ:
“Ngươi thật khó chết a! Đúng là tai họa nghìn năm!
Đêm đó ta đã hạ độc lại tung chưởng, dùng toàn lực mười phần công lực, vậy mà vẫn không giết được ngươi!
Ngươi có biết không? Lúc ngươi mở cửa, ta suýt nữa phát điên, cắn răng chịu đựng mới kiềm chế được cảm xúc đó!”
Thẩm Duy Mộ chỉ cầm một miếng thịt khô trên bàn, như thể lời Ngô Khải nói chẳng lọt nổi vào tai.
“Đúng là ma đầu! Căn bản không có trái tim!
Người của Thanh Nguyệt Giáo các ngươi toàn bộ đều đáng chết! Hôm nay để ta thay cả nhà họ Trương, từ trên xuống dưới hơn trăm mạng, đòi lại mạng ngươi!”
Dứt lời, Ngô Khải chụp lấy chủy thủ, lao về phía Thẩm Duy Mộ.
Chỉ thấy Thẩm Duy Mộ búng nhẹ vài hạt mè còn sót lại trên đĩa cá chiên, hạt mè bay ra như phi tiễn.
"Rầm" một tiếng, Ngô Khải ngã quỵ xuống đất, mặt đập thẳng xuống nền, máu mồm trào ra, mặt mũi bầm dập.
Thực lực cách biệt như trời với đất. Dù muốn giết, hắn cũng không thể làm gì được tên đại ma đầu này.
Ngô Khải phun một bãi máu, cười thê lương:
“Cha mẹ, nhị thúc, nhị thẩm, tam thúc... tha lỗi cho Khải Nhi vô dụng, không thể báo thù cho mọi người!”
Hắn lại chụp lấy chủy thủ, định tự cứa cổ, nhưng bị Thẩm Duy Mộ búng thêm một hạt mè đánh bật tay.
Ngô Khải phẫn nộ gào lên:
“Ngươi làm gì?!”
“Ngươi cũng biết dùng nấm độc?” Thẩm Duy Mộ lạnh nhạt hỏi lại.
“Hahaha, Thẩm Duy Mộ, hôm nay ta chết chỉ là khởi đầu thôi. Đừng mơ tiếp tục làm ma đầu yên ổn!
Các ngươi Thanh Nguyệt Giáo tội ác tày trời, bọn ta dù chết làm quỷ cũng không bỏ qua, sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần!”
“Bọn ta?” — Thẩm Duy Mộ khựng lại, nheo mắt suy ngẫm.
Ngay khoảnh khắc hắn phân tâm, Ngô Khải thừa cơ, đâm chủy thủ vào cổ, máu phun thành vòi.
Liễu Vô Ưu và Khang An Vân vừa bưng cơm nói cười bước vào, lập tức sững người trước cảnh tượng máu me trong phòng. Nhưng chỉ trong chốc lát, hai người đã lấy lại bình tĩnh — dù sao mấy ngày nay bọn họ đã gặp không ít xác chết, cũng chẳng còn lạ gì.
“Công tử, chuyện này là ——” Khang An Vân phản ứng lại, “Ngô Khải là mật thám?”
“Ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?” Thẩm Duy Mộ hỏi.
“Hồi công tử, mười năm. Từ khi công tử tám tuổi, thuộc hạ đã theo hầu đến nay, chưa từng rời xa.”
“Ngươi từng thấy ta giết người chưa?” Thẩm Duy Mộ lại hỏi.
Khang An Vân lập tức lắc đầu, không chút do dự.
Tựa như chìm vào một mảnh ký ức nào đó, Thẩm Duy Mộ bỗng ngẩn người hồi lâu.
“Khụ khụ...” — Hắn ho nhẹ vài tiếng, sau đó cầm nốt ba miếng cá chiên còn lại trên bàn, đứng dậy ra cửa.
“Gọi Tống thiếu khanh tới. Bảo rằng hung thủ đã sợ tội tự sát.”
Sau khi Khang An Vân nhận lệnh rời đi, Liễu Vô Ưu cười khẽ an ủi:
“Cá chiên giòn rụm, ăn ngon lắm!”
Thẩm Duy Mộ cầm một miếng, lặng lẽ nhét vào miệng, răng rắc răng rắc ăn.
Tống Kỳ Uẩn còn chưa đến, một mâm cá chiên đã bị hắn ăn sạch.
Liễu Vô Ưu thấy quen rồi, chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt của Thẩm Duy Mộ xem có khá hơn chút nào không.
“Thế nhân thật buồn cười.” — Thẩm Duy Mộ cười giễu, ánh mắt khẽ ngước lên nhìn Liễu Vô Ưu, có phần ngơ ngác:
“Còn cá không?”
“Có chứ có chứ! Một thau lớn ở trong bếp, ta đi lấy ngay!”
Khi Tống Kỳ Uẩn và mọi người đến nơi, Thẩm Duy Mộ đang dùng khăn lau miệng. Ai nấy chỉ nghĩ hắn vừa ho xong nên cũng không để tâm.
Uất Trì Phong kiểm tra vết thương trên cổ Ngô Khải, cau mày thở dài:
“Ra tay dứt khoát thật. Ngay cả với chính mình cũng tàn nhẫn đến thế.”
Lục Dương thì đã quen với cảnh tượng máu me, từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Duy Mộ một lượt, thậm chí khi đến gần, còn ngửi thấy một mùi tanh tanh nhưng không phải mùi máu — mà là... mùi thức ăn? Hình như là... cá chiên?
Chắc hắn ngửi nhầm rồi. Sao lại có thể ngửi thấy mùi cá chiên được?
Thẩm Duy Mộ lông mi dày và dài, làn da trắng như sứ, càng nhìn gần càng thấy ngũ quan tuấn mỹ không chê vào đâu được.
Nhưng người có đẹp đến mấy, nếu mang lòng hiểm ác thì cũng tuyệt đối không thể nhân từ.
Lục Dương cố ý ho khan hai tiếng, chỉ vào vũng máu cùng thi thể trên đất:
“Lại thêm một gã sai vặt chết bên cạnh ngươi! Nói ngươi không phải Diêm Vương, e là chẳng ai tin!”
Thẩm Duy Mộ lạnh nhạt liếc hắn một cái:
“Đây là biểu hiện năng lực của ngươi đấy à?”
Lục Dương sửng sốt, gắt gỏng hỏi lại:
“Ý ngươi là gì?”
“‘Tư trực’ là gì? Tư, là quản lý; Trực, là chính trực, công bằng.
Ngươi thân là người phụ trách kiểm pháp của Đại Lý Tự, lại lỗ mãng, sai sót liên tiếp. Không có bằng chứng gì mà đã vội vàng đổ mọi sơ suất, tai nạn ngoài ý muốn lên đầu một kẻ vô tội. Không biết đây là bản lĩnh riêng của ngươi, hay là do trên dưới cùng một ruộc?”
Thẩm Duy Mộ bình tĩnh phản bác từng lời, ngay cả Tống Kỳ Uẩn từng ẩn ý châm biếm hắn cũng bị lôi vào.
Giọng hắn không to, không sắc bén, nhưng từng lời từng chữ lại mang theo áp lực vô hình, khiến người ta nghẹt thở.
Lục Dương vừa tức vừa xấu hổ. Nếu chỉ có mình bị mắng thì không sao, đằng này Tống lão đại cũng bị kéo vào. Vì nghĩa khí, hắn không nhịn được muốn đấu võ mồm với Thẩm Duy Mộ đến cùng…