Tống Kỳ Uẩn không thể không thừa nhận, Thẩm Duy Mộ nói hoàn toàn đúng. Không ngờ hắn, so với chính bản thân thời trẻ, lại có cái nhìn thấu đáo về nhân tính đến vậy.
"Đúng là như thế. Làm gì có ai thật sự không màng danh lợi? Cái gọi là ‘không tranh’ chẳng qua cũng chỉ là một kiểu ‘tranh’ khác mà thôi. Nếu không phải vậy, Tiêu Dao Vương sớm đã rút lui khỏi triều đình, sống cuộc đời tiêu dao rồi."
Lục Dương không biết đã đi theo phía sau từ lúc nào, nghe vậy cũng cảm khái một câu:
"Trước kia ta còn không hiểu vì sao Tô Cẩm Đa lại phát điên, gây án như vậy. Giờ thì rõ rồi. Sống dưới cái bóng của một người cha tâm cơ sâu như biển, vì danh tiếng mà sẵn sàng giết người diệt khẩu, thậm chí lợi dụng cả cái chết của chính con trai mình – nghĩ thôi cũng thấy ngột ngạt đến nghẹt thở."
Tống Kỳ Uẩn nhẹ gật đầu:
"Ngột ngạt là thật. Nhưng ngột ngạt đến đâu cũng không thể lấy đó làm cớ để tổn thương người vô tội."
Uất Trì Phong đi tới, thở dài:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play