Ngày hôm trước mới xảy ra án mạng, lý ra không nên quên nhanh như vậy. Nhưng mấy ngày gần đây số vụ tử án xảy ra quá nhiều, ai nấy đều quay như chong chóng, đầu óc choáng váng, vụ việc hôm qua thoáng chốc lại có cảm giác như từ năm ngoái rồi.
“Vụ án của Tô thế tử mới là trọng điểm bây giờ, sao lão đại lại đột nhiên nhớ tới vụ xác Trần Uyển? Vụ đó đã phá xong rồi mà, đám cướp cũng bị bắt, cung khai rõ ràng.”
Ngỗ tác cũng phụ họa: “Đúng thế. Cái xác này vẫn còn để lại đây là vì gần đây án mạng dồn dập, mọi người bận túi bụi, thật sự không kịp thông báo cho nhà họ Trần đến nhận xác về.”
Tống Kỳ Uẩn vén tấm vải trắng phủ thi thể lên, xem kỹ cổ tay trái và sau cổ thi thể bị chó hoang cắn, rồi lại đắp vải trở lại.
“Lục Dương đâu? Ta nhớ vụ này do hắn ta phụ trách.”
“Có mặt, lão đại.” Chưa đến một khắc, Lục Dương đã chạy đến trước mặt Tống Kỳ Uẩn.
“Ta nhớ lúc ngươi tra vụ án này từng nói, người nhà họ Trần kể rằng Trần Uyển có hai nốt ruồi đỏ, một ở cổ tay trái, một sau gáy. Trùng hợp là thi thể này bị chó cắn đúng hai chỗ đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT