Thẩm Duy Mộ tiếp tục ho khẽ, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tống Kỳ Uẩn ban đầu có suy nghĩ giống hệt Lục Dương, nhưng đúng lúc đó, hắn nhạy bén phát hiện sắc mặt của Tô Nam có gì đó không ổn. Tuy ngoài mặt cô ta che giấu rất tốt, nhưng bàn tay siết chặt và mồ hôi lạnh túa ra trên trán đã tố cáo tất cả — không thể giả vờ được nữa rồi.
Tống Kỳ Uẩn không vạch trần ngay tại chỗ, dẫn mọi người rời đi, sau đó nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với Bạch Khai Tễ.
“Ai u!” Bạch Khai Tễ vừa đi đến gần Tô Nam, liền giả vờ vấp ngã, tay thuận tiện kéo luôn bộ râu quai nón của Tô Nam.
Cả mảng râu được nhẹ nhàng kéo xuống, để lộ khuôn mặt trắng nõn, tuấn tú… ờ, làn da mịn màng thế kia, rõ ràng là nữ nhân!
Tô Nam hoảng loạn kêu lên một tiếng, quên cả việc đổi giọng, lộ nguyên giọng nữ.
Chỉ trong một cái chớp mắt, đầu óc Tống Kỳ Uẩn như bị ai đập cho "Ong" một tiếng, toàn thân như muốn nổ tung. Mặt hắn như bị người ta tát mạnh hai cái.
Tô Nam... lại thực sự là nữ nhân!
Tống Kỳ Uẩn từ nhỏ đã kiêu ngạo, xử án như thần, tự xưng nhìn người cực chuẩn. Vậy mà Tô Nam ở ngay trước mặt bọn họ làm việc suốt một năm, hắn lại không hề nhận ra!
Tống Kỳ Uẩn vừa tức vừa xấu hổ đến mức mắt đỏ hoe, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu.
Cả đám người Uất Trì Phong chưa từng thấy hắn mất bình tĩnh như thế, đều im bặt theo bản năng.
Tô Nam lập tức quỳ xuống đất, nhận tội:
“Thuộc hạ giả nam là có nỗi khổ! Ca ca ta mất sớm do bệnh, ta là góa phụ mang con nhỏ không thể sống tiếp, lại sợ bị người trong tộc khinh khi, bất đắc dĩ mới giả làm nam nhi thay ca vào Đại Lý Tự nhận chức!”
“Thật không?” Một giọng nói vang lên phía sau mọi người — không biết từ khi nào, Thẩm Duy Mộ đã xuất hiện ở đó khiến ai nấy giật mình.
Tô Nam rụt rè đáp: “Là… là thật.”
“Nghe nói ngươi thích ăn nấm?”
Vừa nghe đến từ “nấm”, mặt Tô Nam tái mét, môi run lên bần bật: “Ta….ta không thích!”
“Thẩm công tử tìm bọn họ làm gì vậy? Mấy người này không thú vị đâu.” Tiền Chí Dũng cười toe toét đi tới, muốn mời Thẩm Duy Mộ đi dùng cơm.
Thẩm Duy Mộ nhìn thẳng vào hắn, lạnh nhạt nói: “Ta nghe nói… ngươi cũng thích ăn nấm.”
Sắc mặt Tiền Chí Dũng lập tức thay đổi, gượng cười: “Tiểu… tiểu công tử nói gì lạ vậy? Hạ quan nghe không hiểu.”
Tống Kỳ Uẩn và Uất Trì Phong đều là người có kinh nghiệm phá án đầy mình, giờ phút này cũng lập tức nhận ra giữa hai người này có điều bất thường.
“Ai ya, đầu ta thật hồ đồ, đột nhiên nhớ ra Thẩm phủ doãn còn giao cho ta một việc quan trọng chưa làm xong, cáo từ trước!” Tiền Chí Dũng vừa nói vừa vỗ trán, xoay người bỏ chạy như ma đuổi.
Bạch Khai Tễ ngơ ngác: “Lại là ‘nấm’, rốt cuộc cái gọi là ‘nấm’ có ý nghĩa gì vậy?”
Tống Kỳ Uẩn cũng cau mày. Rõ ràng từ “nấm” này không đơn giản, vừa nghe thấy đã khiến cả Tiền Chí Dũng lẫn Tô Nam biến sắc. Rất có thể “nấm” là mật danh ám chỉ một loại hành vi hay tổ chức nào đó, ví dụ như thời cổ, khi nói đến việc ăn thịt người thường không nói thẳng, mà gọi là “dê hai chân”.1
Thẩm Duy Mộ lạnh nhạt: “Các ngươi có thể hỏi Tô Nam.”
“Không ổn rồi!”
Uất Trì Phong đột nhiên hét lên.
Chỉ thấy Tô Nam đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, thân thể run rẩy rồi ngã gục xuống đất.
Người chết, mắt vẫn trợn trừng.
Tống Kỳ Uẩn lập tức phản ứng: “Đuổi theo Tiền Chí Dũng! Nhanh!”
Bạch Khai Tễ và Lục Dương lập tức phóng người đuổi theo hướng Tiền Chí Dũng vừa bỏ chạy, đám còn lại cũng mau chóng đuổi theo.
Đợi đến khi bọn họ đuổi đến chuồng ngựa sau nha môn, Tiền Chí Dũng đã nằm bất động dưới đất, Lục Dương và Bạch Khai Tễ ngồi xổm bên cạnh kiểm tra thi thể, xác nhận hắn đã tử vong.
Lục Dương sờ ngực hắn, thấy mềm mềm, ấn một cái lõm xuống. Gỡ áo ra, trên ngực lộ ra một dấu chưởng tím bầm rõ ràng.
“Cái này là——” Bạch Khai Tễ biến sắc, “Toái tâm chưởng!”
“Có lai lịch thế nào?” Uất Trì Phong vội hỏi.
Bạch Khai Tễ đáp: “Toái tâm chưởng vốn là tuyệt học độc môn của Trương gia ở Toái Tâm Trang. Mười năm trước, con út nhà Trương gia đắc tội với Ma giáo, chỉ trong một đêm cả Trương gia hơn trăm người bị giết sạch, môn võ này cũng từ đó thất truyền trong giang hồ. Không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.”
Lục Dương gật gù: “Không hổ là người Bạch gia Cô Tô, võ công thất truyền mười năm mà ngươi vẫn nhận ra.”
Bạch Khai Tễ khiêm tốn cười: “Không dám, chỉ là trong nhà có mấy ông già thích kể chuyện xưa thôi.”
Liễu Vô Ưu sau khi nghe xong căn dặn của Khang An Vân thì quyết định về sau phải cố gắng hơn trong việc chuẩn bị đồ ăn cho Thẩm công tử.
Nàng vừa làm xong bánh củ mài phỉ thúy ở nhà trọ liền vội vã mang đến huyện nha, ai ngờ vừa tới đã thấy... có người chết trước chuồng ngựa.
Liễu Vô Ưu kinh hãi há miệng định quay đầu rút lui, nhưng tay Thẩm Duy Mộ đã duỗi ra, lấy ngay một chiếc bánh củ mài nhét vào miệng.
Gạo nếp chín được giã bằng chày gỗ, vừa dẻo vừa thơm, trộn với củ mài và đậu xanh nghiền, thêm nhân là nho khô và hạnh nhân giã nhuyễn, tạo thành món bánh xanh mướt như ngọc. Vị vừa mềm, vừa dai, vừa ngọt mát, mùi thơm của đậu và gạo hòa quyện — ăn ngon lại chắc bụng.
Dạ dày của Thẩm Duy Mộ khác người thường, giống như hố không đáy. Hắn ăn không phải vì đói, mà vì muốn thưởng thức hương vị.
Cho nên chỉ khi nào đồ ăn hết sạch, hoặc hắn cảm thấy “đủ rồi”, mới chịu dừng miệng.
Thẩm Duy Mộ trực tiếp tự mình bưng mâm bánh lên ăn, đuổi Liễu Vô Ưu đi cho khuất mắt.
“‘Ma giáo’ là chỉ ai?” Uất Trì Phong hỏi.
“Còn ai ngoài cái giáo luôn bị thiên hạ chửi rủa — Thanh Nguyệt giáo chứ gì nữa!” Lục Dương lập tức bĩu môi, phỉ nhổ, rủa ba đời tổ tông của đám người Thanh Nguyệt giáo không được chết tử tế.
Nghe đến hai chữ “Thanh Nguyệt”, ánh mắt Thẩm Duy Mộ hơi lóe lên, nhìn sang phía Khang An Vân.
Khang An Vân thì đang tập trung nhìn cái mâm trên tay công tử, trong lòng thầm nghĩ sao có thể để công tử tự mình bưng mâm? Nhưng lại thấy hắn đang ăn rất chăm chú, y không dám quấy rầy, chỉ biết rối rắm.
Hiện giờ thấy công tử nhìn về phía mình, Khang An Vân lập tức duỗi tay ra muốn nhận lại cái mâm.
Không ngờ Thẩm Duy Mộ lại không nhường, còn dùng tay gắp bánh cho y, một lúc nhét luôn hai miếng vào tay.
Bỗng dưng thấy trong tay có thêm hai khối bánh củ mài, Khang An Vân: “……”
“Các ngươi làm cái gì vậy!”
Lục Dương đột nhiên quát lớn, tức giận chỉ vào chủ tớ nhà kia.
“Đến nước này rồi mà hai người còn ngồi đó ăn điểm tâm?!”
Khang An Vân xấu hổ đến mức vội vàng giấu bánh ra sau lưng, đồng thời đứng chắn trước mặt Thẩm Duy Mộ, che tầm mắt của Lục Dương và những người khác lại.
“Dê hai chân” (二脚羊) là cách nói lóng trong dân gian Trung Quốc xưa để ám chỉ… người bị ăn thịt.