Trịnh Thành Lương tức đến nỗi hít sâu một hơi, đôi mắt hổ trợn tròn như chuông đồng. Hắn và Lục Dương quả không hổ danh là cậu cháu ruột thịt, mỗi lần nổi giận là biểu cảm y như đúc.
Thẩm Ngọc Chương thì ngược lại, một bên còn đang nhẹ giọng trấn an Thẩm Duy Mộ, “Trịnh lão đầu cả đời chưa thấy ai xinh đẹp như con, thôi thì ta rộng lượng một chút, để hắn được nhìn lâu thêm vài cái mà tỏ tường chuyện thế gian.”
So với Trịnh Thành Lương cứ tức cái gì cũng bộc phát ra mặt, thì Thẩm Ngọc Chương lại giỏi châm chọc đến tận tim gan, trình độ cao hơn hẳn một bậc.
Lúc trước hai người tranh biện trên triều, nghe qua thì tưởng ngang tài ngang sức, giờ mới thấy, nếu nói về khả năng kiềm chế và khống chế tình hình thì Trịnh công còn thua xa.
“Hừ, lần này coi như ta nhìn nhầm người, tin sai kẻ!”
Trịnh Thành Lương thất vọng trừng mắt nhìn Thẩm Duy Mộ: “Ta đây là phá lệ, không xét xuất thân mà chọn nhân tài, còn tưởng ngươi là kỳ tài hiếm thấy, ai dè ngươi coi ta như con khỉ mà đùa giỡn.”
“Trịnh lão nhân...” Lục Dương lặng lẽ kéo tay áo hắn, ý bảo nên bình tĩnh, nói gì thì nói, lời này hắn cũng từng buột miệng nói ra rồi, hiện giờ hối hận không kịp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT