Bạch Khai Tễ không nghĩ ngợi nhiều, khen Thẩm Duy Mộ xong lại tiếp tục vùi đầu ăn. Cái bụng rỗng tuếch vừa được lấp đầy một trận, tâm trạng cũng sảng khoái hơn hẳn.
Thẩm Duy Mộ cũng vui ra mặt. Trước kia mỗi lần ra ngoài buổi tối, bên Thẩm Ngọc Chương thể nào cũng có người hỏi thăm. Dù rằng hắn có thể tự ý hành động, nhưng sau đó thế nào cũng bị nhắc nhở bóng gió, phiền không chịu được.
Hôm nay thì khác. Hắn có “việc công” chống lưng, đường đường chính chính ra ngoài ăn chơi chợ đêm, bên kia sẽ không ai nói được gì.
Nếu sớm biết làm quan ở Đại Lý Tự lại tự do như thế, hắn nên tới từ lâu rồi.
“Đường hồ lô mùa xuân cuối cùng! Muốn ăn phải đợi đến mùa thu năm sau!”
Một người gánh hàng rong rao to, vừa đi vừa lượn quanh các con hẻm.
“Đường hồ lô là vị gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT