Tống Kỳ Uẩn lại dùng khăn lau tay, nhìn Lục Dương bên kia đang nôn ọe không dứt, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhắc bao lần mà vẫn cứ phạm, nói không nghe, sửa chẳng nổi. Lần này thì hay rồi, "báo ứng" từ đau bụng thành ăn phân, không biết lần sau hắn có nhớ được bài học không nữa.
Thẩm Duy Mộ lúc này chỉ tay lên tán cây.
“Sao vậy? Trên kia cũng có sâu à?” – Bạch Khai Tễ nghi hoặc nhìn theo, phát hiện thứ mà Thẩm Duy Mộ chỉ không phải sâu mà là một mảnh vải đỏ treo trên cây. Nhưng mảnh vải này không giống với những mảnh khác — trên đó hình như có chữ.
Bạch Khai Tễ nhanh nhẹn nhảy lên, gỡ xuống mảnh vải đỏ. Hắn phát hiện trên cây còn có mấy mảnh khác cũng viết chữ, thế là đều cởi xuống mang lại.
Lục Dương sau khi nôn xong thì cũng súc miệng, rồi lại gần xem cùng mọi người.
Mấy mảnh vải được trải ra đất, từng cái mở ra. Có vài cái chữ đã phai mờ vì mưa nắng, nhưng có hai mảnh vẫn còn khá rõ, cùng viết một câu giống hệt nhau:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play