Dư Minh kinh ngạc: “Ngươi đi trộm à?”
“Ai da, đại trượng phu có thể co có thể duỗi, lấp đầy bụng là chuyện lớn nhất. Đợi sau này ta có tiền, nhất định sẽ trả lại tiền cơm gấp mười lần! Biết ngươi không phải loại người này, nên tối qua ta không gọi ngươi, cũng không dám nói với ngươi.”
Dư Minh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chuyện như thế ta không làm, về sau ngươi cũng đừng làm nữa. Ta vẫn còn chút tiền, đủ cho hai ta lấp đầy bụng.”
“Được được được.” Tần Điền hỏi Dư Minh kế tiếp định làm thế nào, “Tống thiếu khanh đang bận vụ án, nhất thời chắc không lo được tới chúng ta. Trong túi chúng ta lại chẳng có bao nhiêu tiền, nếu cứ ở trọ mãi, sau này lên đường e là không đủ lộ phí. Hay là đừng phiền đến hắn, chúng ta tiếp tục lên đường?”
Dư Minh nói: “Giờ ta đã có công văn chứng minh từ Giang Hồ Tư, sư phụ chắc chắn sẽ không tin những lời gièm pha kia nữa, cũng không cần Tần huynh phải cùng ta quay về giải thích, đỡ bao nhiêu phiền toái. Ta cứ ở lại đây chờ, mặc kệ bao lâu cũng chờ.”
“Cũng đúng, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ, thế thì ta không cần ở lại nữa.”
“Tần huynh, ta không có ý đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play