Vệ Xuyên và Đường Du cùng đi về hướng cửa cung, mỗi người có mỗi tâm sự riêng, không ai nói chuyện.
Đến cửa cung, Đường Du dừng bước, Vệ Xuyên cũng dừng lại. Y nghiêng đầu, chợt cảm thấy hoạn quan trước mặt hình như không giống những người khác, lại không kịp nghĩ nhiều, chỉ hỏi: "Công công có việc gì sao?"
Đường Du đứng thẳng người, y phục màu lam càng tôn lên khí chất tiêu sái của gã. Thấy Vệ Xuyên chủ động đặt câu hỏi, gã gật đầu: "Trong chuyện lần này có lẽ có vài lời quý tần nương nương không nói, vậy nên hạ nô xin phép nhiều lời thay nương nương."
"Công công cứ nói đừng ngại."
"Tất cả phân tranh gần đây đều dựng lên từ tình cũ của ngài dành cho nương nương, mà tình nghĩa khi còn bé vốn không thể bị làm lớn như vậy, mọi vấn đề đều do ngài từng ngăn cản xa giá vào cung của nương nương, điều này chắc ngài cũng biết."
Vệ Xuyên cứng đờ, hít sâu một hơi: "Là ta có lỗi với nương nương."
Đường Du khẽ cười: "Sự việc đã tới nông nỗi này, dù có nói hơn một ngàn lời xin lỗi thì có tác dụng gì đâu!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play