Tối đó, hoàng đế cuối cùng cũng bước vào cửa Thanh Dao Điện. Các cung nhân lặng lẽ lui ra ngoài, Ngọc phi ngồi trên giường, khóc lóc như hoa lê dính mưa.
Tề Hiên nghĩ tới nhiều chuyện trước đây, kiên quyết không dỗ ả ta. Chờ ả ta khóc đủ rồi, hắn mới nói: "Được rồi, nàng là người có thân phận tôn quý nhất trong các phi tần, nên biết đúng mực đi."
Ngọc phi lau nước mắt, ngẩng đầu, tủi thân nức nở, "Từ khi nào thần thiếp và bệ hạ lại trở nên xa lạ như vậy..." Nói rồi, ả lại rơi nước mắt. Ả vốn xinh đẹp, mỹ nhân một khi khóc luôn có vẻ phá lệ yêu ớt.
Hắn cuối cùng vẫn không đành lòng nặng lời, ngữ điệu cũng nhẹ hơn: "Nàng dưỡng bệnh đi, có gì không ổn cứ truyền thái y tới."
Dứt lời hắn đỉnh ời đi, lại bị Ngọc phi giữ chặt tay áo. Hắn chỉ đành ngồi xuống, ả khóc lóc cầu xin: "Bệ hạ đã an bài pháp sự cho hài tử của Thiến tần muội muội, vậy ngài cũng làm pháp sự cho hài tử của thần thiếp đi... Hài tử đó ra đi thật đáng thương, một câu cũng không được nhắc đến, thần thiếp..."
"Nàng nói cái gì?" Hoàng đế nhíu mày, cố gắng kiềm chế cảm xúc, "Thanh Ca, hài tử kia không ổn nàng cũng biết, nếu làm pháp sự cho nó, chẳng phải để người trong thiên hạ..."
"Thần thiếp biết, thần thiếp biết chứ! Nhưng thần thiếp hết cách rồi. Bệ hạ không nghe thấy sao? Thiến tần muội muội mơ thấy hai hài tử, nam hài năm sáu tuổi, nữ hài bảy tám tuổi, nhưng nữ hài kia ở trong mộng luôn miệng nói mình không phải hài tử của nàng ấy, nó tới để tìm mẫu phi. Bệ hạ, hài tử của chúng ta trùng hợp cũng từng tuổi ấy, thần thiếp thật sự sợ..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play