Câu này vô cùng có lý, Ngọc phi liếc nhìn ả ta: "Tài tử có tiến bộ."
"Nương nương tán thưởng." Phương Như Lan mỉm cười, "Thần thiếp tự biết ngu dốt, chỉ mong có thể phân ưu vài phần cho nương nương."
Còn chưa hết câu, Sở Thư Nguyệt đã khinh thường liếc nhìn: "Nếu muốn phân ưu cho nương nương thì hoàn thành việc này đi, chỉ biết nói miệng thì có ích lợi gì? Ta ít nhất còn đi thăm dò thật hư, còn ngươi thì sao, tự nhiên chạy đi nói với Từ kinh nga hạt mã tiền với tam lăng, cũng không biết tỷ muội họ có nghi ngờ gì không."
Phương Như Lan cứng đờ, trên gương mặt lộ rõ sự ngượng ngùng.
Ngọc phi nhíu mày: "Hạt mã tiền và tam lăng gì?"
Phương Như Lan thẹn không dám đáp, Sở Thư Nguyệt kể lại chuyện Phương Như Lan làm cho Ngọc phi nghe. Ngọc phi nghe xong, lập tức nổi giận: "Hồ đồ, hành sự như thế chẳng phải rút dây động rừng hả?"
"Thần thiếp biết sai rồi." Phương Như Lan cúi đầu, hai tay nắm chặt, im lặng một lúc lâu, bỗng nhìn Sở Thư Nguyệt, "Nhưng thần thiếp cảm thấy... Phép thử này có thể thấy Thiến uyển nghi chưa chắc có thai, Sở tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận một chút. Thời điểm thần thiếp nói ba vị thuốc kia với Từ kinh nga, Thiến uyển nghi đã bệnh nhiều ngày. Nương nương cũng biết Thiến uyển nghi trước giờ thông tuệ giảo hoạt, nhưng Từ kinh nga lại không nhiều tâm tư như vậy, lúc nào cũng có vẻ ngu ngốc. Mà các nàng lại tỷ muội tình thâm, nếu Từ kinh nga lo cho an nguy của tỷ tỷ, không khỏi sẽ muốn thử mọi cách, cho Thiến uyển nghi dùng ba vị thuốc kia, mà tới nay chúng ta không hề nghe nói Thiến uyển nghi có động tĩnh gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT