“Chẳng phải hắn đã đi rồi sao? Sao giờ lại trở về rồi?” Trương Võ Lượng còn đang nghi hoặc trong lòng, thì Trương Chấn Tông đã nói ra thắc mắc thay hắn: “Trong tộc cũng không nghe tin tức gì, có khi nào ngươi nhìn nhầm người rồi không?”
Trương Chấn Văn liếc mắt khinh thường nhìn huynh trưởng mình một cái: “Hắn là một trong những vị cử nhân đầu tiên của thôn ta, người khác thì có thể nhận nhầm chứ hắn thì ta quyết không nhận sai!”
Trương Chấn Tông nghĩ lại cũng thấy có lý, lại hỏi: “Cha ta biết chuyện chưa?”
“Biết rồi, ta vừa về đã nói cho ông ấy biết.” Trương Chấn Văn vắt chéo chân, còn không quên đung đưa khoái chí: “Cha ta vừa nghe liền chạy đi tìm tộc trưởng rồi.”
Nghe vậy, Trương Chấn Tông cũng yên tâm, loại chuyện này vẫn nên để tộc trưởng ra mặt thì hơn. Dù sao Trương Chấn Lâm đã trở về, nhiều lắm thì mấy ngày nữa cũng sẽ đến từ đường bái kiến, đến lúc đó ắt sẽ rõ chân tướng.
Chỉ là Trương Chấn Văn vẫn chưa dứt lòng hóng chuyện: “Này, các ngươi nói thử xem, giờ này mà hắn trở về làm gì? Thi đình chẳng phải là tháng ba sang năm mới tổ chức sao? Hắn còn chưa thi mà đã quay về rồi.”
“Ta biết sao được?” Trương Chấn Tông nhấc Trương Khải Xán đang lăn lộn trên đùi mình đặt xuống đất. Giờ hắn đã bình tĩnh lại, cũng chẳng còn tâm trí mà đi đáp mấy câu chuyện nhảm của Trương Chấn Văn nữa. Thấy thế, Trương Chấn Văn lại đưa ánh mắt về phía những người khác, tiếc rằng chẳng ai chịu hóng chuyện cùng hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT