Nhìn Tiếu Mi tay chân luống cuống dọn dẹp nhà cửa, rồi lại luống cuống pha trà, Lưu Nghi Ninh tự giác đi đến chiếc sofa gỗ cũ kỹ ngồi xuống, nói chuyện vài câu đơn giản với Tiểu Binh, nhưng ánh mắt lại nhìn quanh. Ngôi nhà này vừa nhìn đã biết gia cảnh nghèo khó, thứ duy nhất có giá trị có lẽ là cây đàn tranh ở góc tường, nhưng đó cũng chỉ là một cây đàn rẻ tiền.
Nhìn cây đàn tranh đó, Lưu Nghi Ninh nhớ lại hồi nhỏ, mẹ anh cũng đã chuẩn bị cho anh một cây đàn tranh rẻ tiền để bắt đầu con đường nghệ thuật.
Học nghệ thuật là một con đường tốn kém biết bao. Người mẹ nghèo khó, nợ nần chồng chất lại đưa con trai mình bước lên con đường cao quý và thiêng liêng ấy, đó là sự mù quáng, hay là lòng dũng cảm đáng khen?
Tiếu Mi bưng trà nóng hổi đi tới, cúi người đặt trà lên bàn trước mặt Lưu Nghi Ninh. Khi cúi xuống, mái tóc đen dài của cô xõa xuống trước ngực, làm nổi bật làn da trắng như tuyết trên má cô, nhưng đó là một màu trắng bệch không có huyết sắc, như thể bị suy dinh dưỡng.
"Thầy Lưu, xin lỗi thầy, ngại quá, nhà cửa bừa bộn, thầy đừng chê cười..."
Tiếu Mi nói năng lộn xộn, tay chân luống cuống. Ngoài việc cười gượng và xin lỗi, cô không biết mình có thể làm gì khác.
Tiếu Mi vô tình nhìn Lưu Nghi Ninh, mới phát hiện anh vẫn luôn nhìn cô, điều này khiến cô càng thêm hoảng loạn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play