Nhìn chiếc gối được đặt giữa giường làm ranh giới, rồi lại nhìn sang phía bên kia, nơi Đổng Tĩnh Di đang nằm trong chăn chuẩn bị ngủ, Tần Hán cười lắc đầu. Cậu nằm vào chăn của mình, đắp chăn lại.
"Anh cười cái gì?"
Đổng Tĩnh Di quay đầu nhìn Tần Hán.
"Cô không cần phải đề phòng tôi như vậy, cô cũng quá xem trọng tôi rồi."
Tần Hán vỗ vỗ vào vết thương trên bụng mình:
"Tôi là người bị thương đấy, được không? Chẳng lẽ tôi không muốn sống nữa à? Hơn nữa, cô cũng quá xem trọng sức hút của mình rồi, cô cũng đâu phải là..."
Tần Hán chưa nói xong, Đổng Tĩnh Di đã ngồi dậy, bắt đầu cởi áo ngủ ngay trước mặt cậu—

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play