Bà Minh Nguyệt nhất định không thể yêu quý Tần Lãng được, bởi vì cậu bé quá giống Lưu Tranh Vanh, mà người bà Minh Nguyệt ghét nhất trên đời này chính là Lưu Tranh Vanh. Cứ nhìn thấy Tần Lãng là bà lại nghĩ đến Lưu Tranh Vanh, nghĩ đến việc gã đã dụ dỗ mất đứa con gái mà bà tự hào nhất, lại còn không trả một đồng tiền sính lễ nào.
Lúc này, bà Minh Nguyệt đang cãi nhau với ông Bạch Như Tân, thấy hai anh em Tần Lãng chạy tới, bà liền lườm chồng một cái rồi đi về phía Tần Lãng Hoa.
"Bà ngoại ơi, bà có đói không, mau về nhà ăn cơm với cháu đi."
Tần Lãng Hoa ngẩng đầu, giọng non nớt quan tâm bà Minh Nguyệt. Bà Minh Nguyệt cúi xuống bế cô bé lên, miệng xuýt xoa:
"Ôi chao, ôi chao, Lãng Hoa của bà đúng là cái áo bông nhỏ mà, biết quan tâm bà ngoại đói bụng. Ôi, Lãng Hoa của bà sao mà đáng yêu thế này chứ?"
Nhìn bà Minh Nguyệt bế Tần Lãng Hoa đi về phía trước, Tần Lãng lủi thủi đi theo sau, lòng đầy thất vọng. Rõ ràng là cậu và em gái cùng đến tìm bà, nhưng trong mắt bà chỉ có em gái, coi cậu như không khí.
Phía sau Tần Lãng, ông Bạch Như Tân cũng ủ rũ bước đi, nhìn vợ ở phía trước đang vui vẻ bế cháu ngoại gái, còn cháu ngoại trai thì lẽo đẽo theo sau như cái đuôi, ông không khỏi có chút ghen tị: Hừ, hai đứa cháu này trong mắt chỉ có bà ngoại, coi ông ngoại này là không khí chắc?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play