Gã đàn ông kia có tiền có thế, đi lại có xe sang, bên cạnh có vệ sĩ bảo vệ. Lưu Tranh Vanh không thể quên trận đòn ở bệnh viện trước khi vào tù. Giờ phút này, hắn chấp nhận số phận:
"Phụ nữ các người mà, lúc nào cũng thực tế. Tôi không có tài cán, không có tiền nên không giữ được cô. Phụ nữ các người đều là đồ hám lợi. Vợ tôi bị người khác cướp đi, tôi cũng đành chịu, dù sao tôi cũng không muốn ngồi tù nữa..."
Lưu Tranh Vanh lúc thì bi quan tiêu cực, lúc thì phẫn uất chán đời. Hắn lải nhải không ngừng, chìm đắm trong logic của riêng mình.
Những logic này, Bạch Hà đã nghe Lưu Tranh Vanh nói vô số lần, thực sự đã quá nhàm tai. Trước đây, cô còn cố gắng khuyên giải, tranh luận với hắn, rằng cô lấy hắn không phải vì tiền, chỉ cần hắn là người tốt, không đánh đập, không rượu chè, sống một cuộc sống yên ổn, nợ nần một chút cũng không sao, người trẻ có tay có chân, có thể làm lại từ đầu, nợ nần chỉ cần chăm chỉ cũng có thể từ từ trả hết.
Đến hôm nay, Bạch Hà sẽ không còn ngu ngốc đi nói những điều đó với Lưu Tranh Vanh nữa, bởi vì hắn hoàn toàn không nghe lọt tai. Hắn có logic của hắn, hắn ôm khư khư cái chủ nghĩa đàn ông của hắn, vừa bắt nạt vợ, vừa dựa dẫm vào vợ.
Khi cuối cùng có một ngày hắn nhận ra thời thế đã thực sự thay đổi, vợ không phải là thứ đánh không đi, giấy đăng ký kết hôn cũng không phải là khế ước bán thân, hắn sẽ không thừa nhận là mình đã ép Bạch Hà ra đi. Hắn sẽ chỉ cho rằng Bạch Hà bạc tình bạc nghĩa, rằng phụ nữ trên đời này đều thực tế, vật chất, hám lợi như vậy, và hắn, một người đàn ông, đã phải chịu quá nhiều oan ức.
Hắn cũng chỉ có thể oan ức mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT