Hai chị em trước đó đã góp tiền mua trả góp một căn hộ lớn ở một khu chung cư mới tại Vân Thành, chỉ chờ nhận nhà, sửa sang rồi dọn vào ở. Ai ngờ cầm hành lại bị đập phá.
Kim Tĩnh lại cảm thấy lòng mình rối bời, tương lai mờ mịt.
"Kim Thắng Anh, em vẫn chưa nghĩ thông, chị cho em thêm một thời gian để bình tĩnh."
Kim Thắng Anh đương nhiên không thể hoàn toàn hiểu được Kim Tĩnh. Cô nói: "Thực ra chúng ta cứ tiếp tục dạy đàn tranh như trước đây là được rồi. Không làm được đại sư, không đào tạo được những tài năng đàn tranh chuyên nghiệp cao cấp, thì chúng ta không làm đại sư nữa. Vốn dĩ mình cũng chỉ là giáo viên ở một cầm hành bình thường thôi mà..." Kim Tĩnh, tại sao em không thể nhận ra chính mình chứ?
Câu cuối cùng, Kim Thắng Anh chỉ dám nghĩ thầm trong bụng.
Kim Tĩnh không phải không thể nhận ra chính mình, mà là không muốn. Lòng cô vẫn luôn cao hơn trời, tự cho rằng chuyên môn của mình có thể sánh ngang với các đại sư, chỉ là thân phận là một giáo viên nhỏ ở cầm hành, mang nặng nỗi niềm hoài tài bất ngộ. Nếu bắt cô thừa nhận chuyên môn đàn tranh của mình thực ra không hề chuyên nghiệp chút nào, điều đó sẽ làm gãy đi chiếc đòn bẩy đã giúp cô duy trì trật tự nội tâm bấy lâu nay.
Nhìn vẻ mặt không cam lòng của Kim Tĩnh, Kim Thắng Anh thở dài:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play