Tần Sơn Hải về rồi, Thường Tô liền đi chụp ảnh đường phố. Dù là ban đêm, nhưng Luân Đôn, một trong bốn thành phố hàng đầu thế giới, vẫn sở hữu vẻ đẹp phồn hoa và rực rỡ đến kinh ngạc.
Thế nhưng, hai cha con trong phòng bệnh nhìn nhau thế nào cũng thấy không thuận mắt. Người già thì chỉ trích người trẻ nhận học trò không xem xét đến tài năng, sự chăm chỉ, mà chỉ nhìn vào gia cảnh, đi ngược lại đạo làm thầy. Người trẻ thì chỉ trích người già không nên can thiệp vào học trò của người khác, đúng là lấn sân.
Hai bên chỉ trích lẫn nhau, như hai con dê qua cầu, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng rên vì đau của Tần Tiểu Tân, khiến Tần Sơn Hải phải nhượng bộ im lặng.
Cuối cùng, Tần Sơn Hải nói:
"Cái cô Thi Lâm này, tôi sẽ quan sát cô ta một thời gian, nếu đàn của cô ta vẫn không có tiến bộ, sau này cậu đừng nhận học trò này nữa."
Tần Tiểu Tân thầm thở dài, đây là học trò mà anh nói không dạy là có thể không dạy được sao? Anh chỉ có thể tạm thời giả vờ đồng ý, vì vẫn chưa nghĩ ra cách nào để rút lui an toàn và triệt để, chứ không phải là một sự trốn tránh tạm thời.
Thấy Tần Tiểu Tân không nói gì, Tần Sơn Hải lại nói tiếp:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT