Mấy con ngựa sóng vai phi nước đại trong gió.
Ngựa của Thường Tô vẫn bám sát ngựa của Tần Tiểu Tân. Công chúa Thi Lâm hét lên từ trên lưng ngựa:
"Thường Tô, cậu cứ bám sát thế này thì thầy không thể phóng ngựa thoải mái được."
Thường Tô lờ đi, vẫn kiên trì bám theo. Tiểu tiên sinh không phải là người có thể tùy ý hưởng thụ thú vui "đạp hoa trở về vó ngựa ngát hương ". Anh là người chỉ quen ngồi yên tĩnh gảy đàn, việc cưỡi ngựa hoàn toàn là để chiều theo sở thích của công chúa, hay nói đúng hơn là để cứu cậu.
Năm đó ở Thái quốc, vì cứu người dưới lưỡi đao, Tiểu tiên sinh đã cùng công chúa chơi đua ngựa và bị ngã hết lần này đến lần khác... Ký ức của Thường Tô vẫn còn mới mẻ.
Ơn cứu mạng, sao Thường Tô có thể quên được?
Đàn cổ tranh chỉ là phương tiện để công chúa Thi Lâm tiếp cận thần tượng, đua ngựa mới là đam mê đích thực của cô. Công chúa là người ưa mạo hiểm, thích các môn thể thao cảm giác mạnh, kỹ năng cưỡi ngựa của cô đã đạt đến trình độ điêu luyện, thậm chí từng đại diện quốc gia tham dự Đại hội thể thao quân nhân và giành huy chương ở bộ môn này. Trong mắt công chúa, kỹ năng của Tiểu tiên sinh chỉ là tay mơ, anh đến cưỡi ngựa còn sợ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT