Editor: Bamboo
__________________
Ban đêm mùa hè, nước sông vẫn lạnh lẽo như cũ.
Giang Dữ Mặc run lập cập, ra sức theo hướng nước, bơi về phía người đang chìm nổi giữa sông.
Cậu mới vừa giữ chặt tay đối phương, liền thiếu chút nữa bị cánh tay đối phương giãy dụa thít chặt cổ.
【 Ký chủ, tôi có thể giúp cậu làm hắn ta yên tĩnh lại, chỉ cần 1 điểm năng lượng mà thôi…】
Giang Dữ Mặc trực tiếp dùng sức bịt miệng mũi hắn ta lại, làm hắn ta tạm thời ngất xỉu, mất đi năng lực hành động, rồi cậu mới từ sau lưng, ôm lấy nửa người trên của hắn ta, một tay bơi vào bờ.
【 …… 】
Hệ thống: Lợi hại.
Sau này dù cho ký chủ có làm chuyện gì đi nữa, nó cũng sẽ không kinh ngạc.
Hai người một trước một sau nhảy xuống cầu, thu hút sự chú ý của một ít quần chúng nhiệt tâm.
Lúc gần đến bờ, có mấy ông chú cũng xuống sông hỗ trợ kéo người lên, hai người kèm hai bên trái phải đỡ người đang ngất xỉu lên, còn một người định tới đỡ Giang Dữ Mặc, nhưng Giang Dữ Mặc nhanh chóng trốn qua một bên.
Gió đêm thổi qua, thân thể Giang Dữ Mặc run bần bật, cậu vốn dĩ đã đủ trắng, hiện tại môi cũng trắng bệch, bộ dáng nhu nhược yếu đuối làm mấy ông chú bên cạnh nhớ tới thằng nhóc chỉ biết chơi điện thoại nhà mình, trong lòng càng tăng thêm vài phần thương tiếc.
“Nhóc con! Gan cũng quá lớn! Cậu không sao chứ? Tôi gọi 120* nhé, cậu muốn đi chung luôn không?”
*120: Số cấp cứu bên đó.
Giang Dữ Mặc lắc đầu, nói không ra hơi, cũng chẳng có tâm trạng để ứng phó, chỉ một lòng một dạ muốn rời đi.
Ông chú nhiệt tâm còn định nói thêm vài câu quan tâm, bên kia lại có người kêu, “Người ngất rồi, có người nào gọi cấp cứu chưa?”
Ông chú vội la lên “Tôi gọi rồi!” Rồi chạy qua kia.
Giang Dữ Mặc chậm rãi đi lên bậc thang, mái tóc ướt đẫm rũ xuống gần như che hết nửa khuôn mặt, cũng che khuất biểu tình lạnh nhạt phiền chán trên mặt Giang Dữ Mặc.
Trước ánh mắt tán thưởng của người qua đường, cậu bước lên một chiếc xe taxi.
Võng hồng ở bên kia cầu, tạm thời qua không được, chỉ có thể tiếc nuối giơ điện thoại về phía xe taxi, thẳng đến khi taxi nhập vào làn xe cộ biến mất không thấy.
Vẻ mặt võng hồng tiếc nuối: “Haizz, không biết khi nào có thể gặp lại! Cậu ấy thiện lương như vậy, chắc người nhà nhất định rất yêu cậu ấy.”
[ Nghe nói chỉ có người được yêu mới hiểu được cách yêu người khác.]
[ Vậy người nhà cậu ấy khẳng định cũng rất thiện lương, gia giáo trong nhà chắc tốt lắm, nên mới dạy dỗ cậu ấy xuất sắc như vậy!]
[ Đều là kịch bản mà mấy người cũng tin? Người bây giờ cũng quá dễ bị lừa!]
[ Vâng, toàn thế giới chỉ có anh là thanh tỉnh thôi, anh là khôn nhất, cút đi!]
***
Đêm khuya, tiệc rượu kết thúc, Giang Hoa Vinh và vợ con trở lại nhà họ Giang.
Vừa xuống xe, Giang Hoa Vinh liền giận dữ quát to với quản gia, “Giang Dữ Mặc đâu? Kêu nó lăn ra đây!”
Người giúp việc nhận lấy áo khoác Giang Sùng Nguyên cởi ra.
“Lần này Giang Dữ Mặc thật quá đáng!” Giang Sùng Nguyên nói, “Chỉ vô ý chút thôi, nhà họ Giang sẽ gặp hoạ ngập đầu, nó có đang ở ổ chó kia không?”
Vẻ mặt Giang Nhiễm như không biết chuyện gì, dựa vào bà Giang ngồi xuống, ôm lấy cánh tay bà ta, lo lắng nói, “Mẹ, anh hai làm chuyện gì thế? Sao để ba và anh cả tức giận như vậy?”
Bà Giang vỗ vỗ mu bàn tay Giang Nhiễm, “Con đừng nghĩ nhiều, chuyện này con không nên hỏi. Không phải mai con có hẹn ra ngoài chơi với bạn à? Con lên lầu chuẩn bị trước đi.”
Giang Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, thân mật hôn một cái lên mặt bà Giang, “Vâng mẹ, mẹ ngủ ngon.”
Cô ta đi lên lầu, ngừng lại bên cạnh lầu hai, đứng ở đây, phía dưới sẽ không nhìn thấy được thân ảnh cô ta, nhưng cô ta có thể nghe thấy tiếng nói chuyện dưới lầu.
Giang Hoa Vinh uống miếng nước, thấy quản gia vẫn còn đứng tại chỗ, “Hửm, ông sao còn chưa đu kêu nó?”
Quản gia: “Cậu chủ không có về nhà.”
Giang Hoa Vinh gầm lên: “Cái gì! Nó không về thì đi đâu hả?”
Ông ta nhìn về phía con trai cả.
Giang Sùng Nguyên nhìn điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng, “Không tìm được.”
Mấy người bọn họ cả đêm vội vàng giao tiếp, làm sao có thời giờ xem livestream, chú ý hot search, người được phái đi tìm cũng chỉ là lâm thời thuê mướn, dựa theo thời gian Giang Sùng Nguyên cung cấp, phỏng đoán ra khoảng cách để đi tìm, nhưng chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Giang Dữ Mặc lại trì hoãn thời gian bên cạnh khách sạn, cứ vậy may mắn bỏ lỡ tìm kiếm.
“Lại thuê thêm chút người đi tìm! Cần phải giao nó cho Tiền Thịnh vào tối mai.” Giang Hoa Vinh, “Sùng Nguyên! Con là con cả của ba! Ba già rồi! Về sau công ty khẳng định sẽ giao cho con! Nhà họ Giang nếu qua được kiếp nạn này, chắc chắn địa vị có thể nâng cao một bước.”
Giang Sùng Nguyên và bà Giang vội trao đổi một cái ánh mắt.
“Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ tìm được nó!”
Giang Sùng Nguyên nghĩ nghĩ, đáy mắt lạnh lùng tàn khốc, “Con có lẽ biết nó sẽ đi nơi nào.”
***
Giang Dữ Mặc lúc này đang ở khu phố nghèo cách xa trung tâm nội thành.
Mọi thứ ở nơi đây đều rất cũ xưa, vách tường vàng úa, gần cửa ra vào còn có vết phấn vẽ, hình như là do mấy đứa bé dùng để đo chiều cao.
Trên sàn nhà phòng ngủ có một khối dấu vết đậm màu, xung quanh đầy những vết xước nhỏ, bởi vì chà rửa rất nhiều lần nhưng vẫn không sạch để lại.
Giang Dữ Mặc chậm rì rì đi vào, lấy quần áo từ tủ để đồ rồi đi vào phòng tắm tắm nước nóng, thư giãn cơ thể.
Cậu bước đi rất chậm, giống như cụ ông 80 tuổi tản bộ trong công viên, từng bước từng bước đi vào phòng bếp, tìm ra được củ gừng không biết đã để bao lâu, nấu cho mình chén trà gừng xua lạnh.
Phòng khách không lớn, chỉ vỏn vẹn mười mấy mét vuông, màn hình TV vuông vức cũ xưa là nguồn sáng duy nhất ở nơi đây.
Giang Dữ Mặc cuộn tròn cả người trên chiếc sô pha duy nhất trong phòng khách, thảm mỏng đắp lên hai chân, hai tay cằm lấy ly trà gừng, bộ phim cũ trên TV không cho phòng khách có vẻ quá mức an tĩnh, nhưng hệ thống lại cảm thấy như vậy ngược lại càng làm nổi bật vẻ cô độc của ký chủ.
【 Trừng phạt ngẫu nhiên kết thúc, hy vọng ký chủ tiếp thu giáo huấn lần này.】
Hệ thống hoan hô:【 Ký chủ! Trừng phạt kết thúc! Hiện tại chúng ta có 10 điểm năng lượng!】
10 điểm năng lượng này không ngừng nhắc nhở cậu, đêm nay cậu đã làm những chuyện điên khùng gì, điều này làm Giang Dữ Mặc cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
Sớm biết thế cậu đã nhẫn nhịn, nắm tay một cái mà thôi, cũng không rớt da được.
Lần sau, lần sau cậu sẽ nhổ nước miếng lên tay trước, ghê tởm chết Cố Ngu luôn ha ha ha.
Giang Dữ Mặc lười để ý đến hệ thống.
Cả đêm bôn ba làm cậu mệt muốn chết, uống xong trà gừng, còn chưa kịp để ly lại chỗ cũ, cậu đã rũ mi mệt mỏi nhắm ngủ.
Chỉ là giấc ngủ này cũng không an ổn, cậu rơi vào ác mộng thời thơ ấu, trên mặt thỉnh thoảng hiện lên vẻ bất an, phẫn hận.
Mà Cố Ngu đang ở trang viên cao cấp trong trung tâm thành phố cũng đồng dạng ngủ không an ổn.
Trong căn phòng to rộng được trang trí đơn giản, chính giữa giường lớn, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở bức màn dừng trên chiếc trán căn bóng, lướt qua sống mũi cao thẳng tạo thành bóng râm nửa dưới khuôn mặt.
Giữa mày người đàn ông nhăn đến nỗi có thể kẹp chết cả con kiến, tròng mắt dưới mí mắt chuyển động nhanh chóng, khuôn mặt tuấn mỹ bi thương lập tức thay đổi thành sát ý hung ác.
“Hô!”
Cố Ngu thở mạnh ra rồi đột nhiên bừng tỉnh.
Ánh mắt hoảng hốt, giơ tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Thời gian hiển thị trên màn hình nói cho Cố Ngu, hắn không phải nằm mơ, hắn thật sự trọng sinh.
Trở lại thời điểm mọi chuyện còn chưa xảy ra.
“Giang, Dữ, Mặc.” Ánh mắt Cố Ngu thâm trầm lạnh lẽo, gằn từng từ một.
***
Ngày hôm sau, Cố Ngu đến công ty sớm, từ lần bừng tỉnh đó hắn vẫn không thể nào ngủ tiếp được, nhưng hiện tại tinh thần vẫn cứ tỉnh táo.
Các công ty con dưới trướng tập đoàn Cố thị trải khắp các loại ngành kinh doanh, gần nhất cũng mới hợp tác với minh tinh nổi tiếng ký kết một hợp đồng đại diện.
Vì trước tiên dự phòng rủi ro, bộ phận marketing luôn quan sát tin tức dư luận trên internet, đặc biệt là các trang tin lớn, vì phòng khi minh tinh hợp tác bị tuôn ra tin xấu, bọn họ có thể kịp thời giải quyết.
Trưởng phòng marketing phát hiện một cái hot search thú vị, lập tức chia sẽ cho mấy đồng bọn của mình.
Nhóm làm việc:
Trưởng phòng marketing: [ Ha ha ha, mấy người mau xem cái này! Cậu trai nhỏ siêu đẹp hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt đối không tưởng tượng được cậu ta cả đêm làm được bao nhiêu việc tốt!]
Tuy trưởng phòng marketing đã nhanh chóng gỡ tin nhắn.
Nhưng Cố Ngu cũng đã thuận tay bấm vào.
Là video phát sóng trực tiếp của một võng hồng, video được tua nhanh 3x, khuôn mặt bị làm mờ, không nhìn rõ mặt, nhưng Cố Ngu lại nhìn không chớp mắt.
Trên mặt hắn còn bảo trì nụ cười nhẹ, ánh mắt lại đã hoàn toàn lạnh xuống.
Trong video, thiếu niên phấn đấu quên mình, không màng nguy hiểm của bản thân lao vào cứu người. Một chút cũng không để ý bản thân có bị thương hay không.
Dưới phần bình luận, hầu như tất cả đều khích lệ và ca ngợi. Có người trào phúng chủ bài viết bịa chuyện, có giỏi thì lộ mặt người ra!
Chủ bài viết trả lời lại: Cậu trai nhỏ thật sự siêu cấp đẹp trai, còn đặc biệt thiện lương! Chúng ta cần tôn trọng quyền riêng tư của cậu ấy.
Khoé miệng Cố Ngu ngậm cười.
Xem đến lúc Giang Dữ Mặc nhảy sông cứu người, hắn nhịn không được “ha” một tiếng.
Nhân viên đang báo cáo công việc vội dừng lại, đổ mồ hôi dò hỏi, “Cố, Cố tổng, xin hỏi là có vấn đề gì sao?”
Cố Ngu gõ gõ tay vịn, cười nói, “Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy được một trò hề mà thôi.”
Nhân viên lau mồ hôi tiếp tục báo cáo, chỉ là cảm thấy càng áp lực hơn nữa, nhanh chóng gấp ba tốc độ dùng vài phút nói xong nội dung báo cáo hơn mười phút.
Cố Ngu xoa cằm, khoé miệng tươi cười, đáy mắt lạnh lẽo.
Hắn không tiếc dùng ý tưởng ác độc nhất suy đoán ý đồ của Giang Dữ Mặc.
Giang Dữ Mặc tựa như quả táo độc hư thối, mặt ngoài nhìn qua vô cùng xinh đẹp, thực tế bên trong đã sớm mốc meo.
Cố Ngu không rõ lắm kiếp trước hắn rốt cuộc khi nào chọc phải Giang Dữ Mặc, sao lại làm cậu dùng bất cứ thủ đoạn cực đoan để tính kế hắn, lợi dụng các thủ đoạn trực tiếp và gián tiếp làm cho những người bên cạnh hắn tử vong.
Cố Ngu có đôi khi thầm nghĩ, có phải hắn và Giang Dữ Mặc có huyết hải thâm thù gì không. Nhưng hắn cho người điều tra, giữa bọn họ gần như không có bất cứ giao thoa nào, sao có thể có thù hận!
Giang Dữ Mặc có lẽ trời sinh đã phản xã hội. Người như vậy sẽ chịu giúp người không cần đền ơn sao?
Cố Ngu càng tin những việc này đều là Giang Dữ Mặc đang nguỵ trang, hết thảy đều vì lót đường cho cậu.
Bình luận như núi lửa phun trào, từng cái từng cái chỉ biết khen ngợi và tán thưởng Giang Dữ Mặc, làm Cố Ngu vô cùng khó chịu.
Không một ai hiểu rõ tác dụng của dư luận hơn hắn, Cố Ngu không có khả năng để người khác nghĩ Giang Dữ Mặc là anh hùng. Cho dù người trong video bị làm mờ mặt.
Hắn giật giật ngón tay.
Cố Ngu: Áp hot search này xuống đi.
Trưởng phòng marketing: Vâng, Cố tổng.
___________________
Editor: Bamboo