Gió đêm gào thét thổi qua, ánh trăng mông lung xuyên qua tầng sương rơi rải rác khắp mặt đất. Ngoài cửa sổ, lá cây xanh ngắt lay động trong gió. Dưới hành lang, ánh đèn tối tăm kéo dài bóng dáng lay động của nhánh cây.

Trong phòng, một thiếu niên bộ dáng nam tử ngồi xếp bằng. Trên người mặc áo gấm màu trắng bạc như trăng non, thắt lưng đeo đai có thêu họa tiết chim sắc trầm ánh kim, bên hông còn treo một khối ngọc bội tinh xảo.

Trước mặt cậu là linh vị được bày trí chỉnh tề, ngọn nến chập chờn lay động. Dưới ánh sáng ấy, gương mặt yên lặng của thiếu niên tựa như bước ra từ trong bức họa, khiến toàn cảnh vừa quỷ dị lại vừa đẹp đẽ.

Thiếu niên có đôi mắt sáng, sống mũi thanh tú, hàng mi đen dày như cánh quạ, khẽ run như đôi cánh bướm. Trong con ngươi lấp lánh ánh sáng từ ngọn đèn dầu, cậu chăm chú nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.

“Ngươi chẳng lẽ đang nghĩ muốn bò qua cửa sổ để chuồn ra ngoài sao?”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, phá vỡ không gian vốn tĩnh mịch. Nhưng trong phòng, ngoài thiếu niên đang vặn người bên cửa sổ kia, lại không có bất kỳ hơi thở nào khác.

Thiếu niên dường như cũng chẳng thấy bất ngờ gì, thậm chí còn hừ một tiếng khinh thường:

“Vô nghĩa! Chẳng lẽ muốn ta thật sự bị đông cứng cả đêm ở chỗ này chắc?”

“Cũng không đến mức phải qua một đêm đâu. Tiểu tùy tùng của ngươi đã đi tìm lão phu nhân cầu cứu rồi, chắc là lập tức liền trở về.”

“ Lập tức là bao lâu? Dù sao ta chịu không nổi nữa, ta còn chưa có ăn cơm đâu!”

Kẽo kẹt ——khung cửa sổ lâu ngày không động phát ra âm thanh già nua. Ngón tay đặt trên song cửa xanh nhạt của thiếu niên khẽ run lên, dưới ánh trăng hiện lên trắng mịn như ngọc.

Ánh trăng lạnh lẽo men theo đầu ngón tay như ngà voi chậm rãi bò lên khuôn mặt như điêu khắc của cậu, làm từng đường nét tinh xảo dần hiện rõ trong màn đêm.

Thiếu niên nâng chân chuẩn bị trèo ra:

“…… Vậy ngươi tính khi nào mới bắt đầu làm nhiệm vụ?”

“Ngươi có thể đừng đột nhiên lên tiếng như vậy được không?” Bị dọa, thiếu niên suýt chút nữa hụt chân, vội thu lại chân, dò dẫm chỗ bám, “Đợi ta rảnh rồi hãy nói……”

“Tiểu thiếu gia!” Tiếng vấn an chỉnh chỉnh tề tề làm đinh tại nhức óc.

Phanh ——Bụi đất tung bay, tiếng hét chói tai vang lên, đám hộ vệ mặc giáp trang chỉnh tề cách đó hai bước hốt hoảng xông tới đỡ người. 

Sau một trận bình hoàng mã loạn, một thân bạch y vốn sạch sẽ giờ đã xám tro,  thiếu niên được dìu lảo đảo vào sảnh chính. Đối diện là gương mặt đen kịt đầy giận dữ.

Trung niên nam nhân ở chủ tọa đập mạnh bàn:

“Còn dám bò cửa sổ? Giang Tích Tinh, ngươi càng ngày càng hồ nháo!”

“Rống cái gì mà rống?”

Một lão thái thái mặc trường bào đỏ thêu hoa, vạt áo còn chưa kịp chỉnh tề đã hối hả bước vào:

“Uy phong lắm sao? Bảo bối tôn nhi của ta lại chọc ngươi cái gì hả?”

“Mẫu thân.”

Năm nhân trung niên đang nổi giận đùng đùng như bị bóp chặt yết hầu, lập tức đứng lên đỡ lấy cánh tay từ tay nha hoàn, “Đứa nhỏ này……”

Không đợi hắn mở miệng, thiếu niên đã như đạn pháo bắn ra:

“Tổ mẫu! Phụ thân lại bắt con quỳ từ đường, còn không cho con ăn cơm!”

“Ngươi làm sao…… lại có thể hoàn mỹ dung nhập vào như vậy?”

Giọng nói máy móc lại vang lên, tựa hồ âm thầm còn có chút không nói lên lời.

Giang Tích Tinh chống eo, lớn tiếng kêu oan, chẳng buồn để ý đến nó. Lúc thì kêu đói đến mức sắp chết, lúc lại rên đau vì quỳ trong từ đường quá lạnh.

Một hồi gào khóc khiến lão thái thái đau lòng vô cùng, lập tức quay sang trừng mắt với nhi tử, rồi nhanh chóng phân phó hạ nhân:

“Không nghe tiểu thiếu gia nói sao? Còn không mau đi chuẩn bị đồ ăn!”

“Mẫu thân, chính là vì các người quá nuông chiều, người xem hắn đi, ngày nào cũng bày trò gây chuyện, không biết chừng sẽ rước về đại họa đó."

“Nói hươu nói vượn! Tinh nhi nhà chúng ta chỉ là ham chơi, chứ chưa từng làm chuyện xằng bậy. Ngươi cứ khăng khăng bắt bẻ nó làm cái gì?”

Quả thật Giang Tích Tinh đang đói bụng nên vùi đầu ăn lấy ăn để, mặc kệ bọn họ ở bên cạnh ngươi tới ta đi mà tranh cãi qua lại. 

Bất quá lời lão thái thái nói cũng không sai, hắn tuy ham vui, nhưng thật sự ăn nhậu chơi gái cờ bạc mọi thứ đều không dính Cùng lắm cũng chỉ là ra ngoài đua ngựa, chơi bóng mà thôi.

“Chỉ đua ngựa chơi bóng thôi sao? Hôm nay ngươi còn dẫn theo mấy kẻ ăn chơi trác táng ở kinh thành lén chuồn vào khu săn bắn của Thụy Vương nữa kìa.”

“Ai nha ~ này không phải vì ta vừa đến nơi mới mẻ này sao, người không nghe tổ mẫu nói, đừng có bắt bẻ ta.”

Đúng vậy, vừa đến—— nói chính xác hơn, cả thế giới này vừa mới được ngưng tụ thành hiện thực, chỉ là Giang Tích Tinh không hề hay biết.

Giang Tích Tinh chỉ biết là , khi hắn đi tìm đại ca để xin chiếc xe mới, thì vô tình va phải một kẻ “tay lái mới” cố tình đòi lên đường. Rầm một tiếng, sau đó… hắn liền tới đây.

Mà dẫn hắn tới chính là cái hệ thống tự xưng là 416 này.

“…… Chính ngươi đã ‘mới mẻ’ ở đây nửa tháng.”

Hiện tại, thân phận của Giang Tích Tinh ở chỗ này là nhị công tử phủ Trấn Bắc Hầu, mẹ đẻ đã qua đời, phụ thân Giang Hoành là Lại Bộ thượng thư, quyền cao chức trọng, lại được Hoàng đế hết sức sủng tín.

Trấn Bắc Hầu cùng thê tử là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu. Hai người chỉ sinh được hai con trai. Trưởng tử Giang Tung Nguyệt hiện đang nhậm chức trong quân, thống lĩnh kinh đô cùng vùng phụ cận. Từ đó cũng có thể thấy, Trấn Bắc Hầu phủ được Hoàng đế tín nhiệm đến mức nào.

Vì vậy, thân phận của Giang Tích Tinh có thể nói là nhất bá trong kinh, mặc kệ hắn có gây rắc rối gì đi nữa, trong kinh thành thật đúng là chẳng ai dám đến trêu chọc hắn.

Nửa tháng này, từ dạo phố đến leo núi, từ tửu lâu đến hiệu cầm đồ, từ cưỡi ngựa đến du thuyền, thậm chí ngay cả sòng bạc hắn cũng ghé qua hai lần.

Thế nhưng, tất cả chỉ là để tìm sự mới mẻ. Hôm nay hắn không về nhà chỉ để thể nghiệm tốc độ, Thịnh Kinh cũng lớn chừng này, cũng nên đều nếm thử xong rồi đi?

Hiện tại 416 chính là hối hận, liều mạng mà hối hận!

Các tiền bối chỉ nói phải tìm một người vừa nhìn đã thấy khí chất bất phàm, đẹp đẽ nổi bật, nhân sĩ thành công, sau đó… 416 vừa liếc mắt liền chọn ngay nam nhân mày kiếm mắt sáng, khí chất cao ngạo.

Dựa theo ký ức mà nó nhận được, các tiền bối đều nói chỉ có loại người này có thủ đoạn, có năng lực, còn có tâm trí siêu cường thích hợp đi làm nhiệm vụ nhất.

Mà nó tìm được đại bảo bối hoàn mỹ này thậm chí vượt qua cả kinh nghiệm của tiền bối. Nhưng ai có thể nghĩ đây căn bản chính là tiểu tổ tông đâu?!

“Tiểu Lục à, ngươi vẫn quá đơn thuần rồi ~ mặc tây trang, lái siêu xe… cũng không nhất định là nhân sĩ thành công đâu.”

Quang đoàn đấm ngực dậm chân rồi dừng lại: "Kia còn có thể là cái gì?”

Trong không trung, quả cầu sáng tròn vo lơ lửng, tỏa ra ánh sáng trắng nhạt như một quả cầu lông, đáng tiếc chỉ có Giang Tích Tinh nhìn thấy.

Thiếu niên mi mắt cong cong cười đến xán lạn, nhưng 416 lại chỉ thấy toàn là ác ý.

“Còn có ta nha ~ chính là đệ đệ của thành công nhân sĩ.”

416 im lặng một hồi, trong lòng chờ mong, rồi tuyệt vọng nghĩ:

“… Gặp lại sau!”

Như thể cảm giác được ánh sáng ảm đạm khẽ dao động, Giang Tích Tinh nuốt xong viên thịt trong miệng, cuối cùng cũng “hảo tâm” an ủi nó:

“Cái gọi là nóng vội thì không thành công, ngươi đừng gấp gáp.”

Đối mặt với dáng vẻ ra vẻ thâm trầm của hắn, 416 đã lười phản ứng đến, hiện tại nó đã sớm không phải tiểu ngây thơ như lúc mới trói định với Giang Tích Tinh 

Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của bản thân, nó vẫn đành nhận mệnh mà tiếp lời tiểu tổ tông:

“Vậy ngươi chuẩn bị khi nào bắt đầu?”

“Được rồi được rồi, ngươi đem cốt truyện với nhiệm vụ nói cho ta đi.”

Ngoài ý muốn, niềm vui ập đến bất ngờ khiến quả cầu ánh sáng lảo đảo lắc lư tại chỗ:

“Ngươi… ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự định làm nhiệm vụ?”

Giang Tích Tinh gật đầu. Dù nơi này quả thật chơi khá tốt cũng rất mới mẻ, nhưng hắn vẫn còn có người nhà . Đại ca nói không chừng sắp khóc đến nơi rồi.

Cho nên hắn phải mau chóng trở về. Dù sao còn biết bao chuyện chưa làm: tàu khách định kỳ vừa đặt chưa được thử, xe mới đại ca tặng còn chưa tới tay, đống ngọc thạch mua về vẫn chưa khai thác, rượu ngon Lương Tử gửi cũng chưa kịp uống…

Nghĩ vậy, Giang Tích Tinh cảm thấy vẫn nên nhanh chóng làm nhiệm vụ tương đối quan trọng. Theo lời 416, hoàn thành xong nhiệm vụ thì hắn có thể trở về thế giới thực.

Biết rõ ý nghĩ của hắn, 416 chỉ có thể câm nín. Nó đã vô số lần hoài nghi: rốt cuộc là một gia đình kiểu gì mới có thể nuôi ra một kẻ kỳ quái thế này?

Vị tiểu tổ tông này, từ lúc bị nó trói định cho đến nay, phản ứng hoàn toàn khác xa so với ký ức kinh nghiệm mà tiền bối để lại. Hiện tại lại càng buồn cười hơn —— vì một lý do “quỷ quái” như thế mà quyết định đi làm nhiệm vụ?!

Nghĩ tới đây, 416 đột nhiên run rẩy. Nhưng lỡ như chưa quá hai ngày lại đột nhiên cảm thấy việc trải nghiệm cuộc sống mới này cũng không tồi, lại bỏ gánh không làm?

Hiện tại nó thật sự rất hối hận. Vì sao ngay từ đầu để trấn an Giang Tích Tinh mà lại trực tiếp nói cho hắn biết —— nơi này cùng thời gian ở thế giới hiện thực hoàn toàn không liên quan gì chứ?

Trong lúc 416 còn đang hoài nghi về nhân sinh, rốt cuộc Giang Tích Tinh ăn uống no đủ lại bắt đầu bày ra một bộ dáng đáng thương. Tuy rằng thiếu chút nữa chọc cho lão cha tức chết, nhưng may thay vẫn còn lão phu nhân như cái định hải thần châm trấn giữ, nên cuối cùng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tiểu thiếu gia cười híp mắt, để hạ nhân dìu về sân. Sau khi đuổi hết người hầu, hắn liền “phịch” một cái ngã xuống giường:

“Tiểu Lục, lại đây.”

416 hoàn toàn không đoán ra hắn định làm gì, nhưng nghĩ đến tính khí vị tiểu tổ tông này nói một đằng làm một nẻo, ba phút nhiệt huyết là xong nó cũng chẳng dám chậm trễ.

Lúc này xung quanh không có ai, lại vừa được hắn cho phép, 416 liền nhân cơ hội, thoải mái đem một đống tư liệu nhét thẳng vào đầu Giang Tích Tinh.

Dĩ nhiên, lúc thao tác nó cũng phải chú ý cẩn thận, không dám để hắn thấy khó chịu. Ai… 416 nhân tính hóa mà thở dài: Sao ta lại thảm như vậy?

Thôi kệ, nhìn cái người đang nhắm mắt tiếp nhận cốt truyện, nó đành tự an ủi: Dù sao nhiệm vụ cũng bắt đầu rồi, coi như xong một bước.

Đây là một thế giới cổ đại. Bổn triều Hạo Đại Dục lập quốc trăm năm, căn cơ vững chắc, xung quanh tiểu quốc san sát, đều bị chinh phạt đánh cho thần phục.

Còn thân phận của Giang Tích Tinh thì khỏi cần nhiều lời —— vừa tròn mười chín tuổi, ăn không ngồi rồi, là tiểu thiếu gia được Trấn Bắc Hầu phủ nuông chiều từ nhỏ, nổi danh kinh thành với dung mạo tuấn mỹ.

Mà lần này, người hắn phải cứu…

Con ngươi rực rỡ lung linh trợn to, Giang Tích Tinh một đầu hắc tuyến:

“Ngươi xác định là muốn ta cứu hắn?”

Kỳ Trạch Đế thiếu niên đế vương, nắm quyền trong tay. Đăng cơ tám năm, trong ngoài đều thần phục, triều đình trên dưới toàn là tâm phúc, kỷ cương sắt đá, lời đã nói thì không ai dám trái.

“Người ta phía trên vạn người, ta cứu quỷ gì chứ?" Giang Tích Tinh thực sự vô ngữ:"Ngươi hẳn là để hắn tới cứu ta đi. Ta còn vừa mới quỳ ở từ đường lâu như vậy."

Ngươi xác định là quỳ? Cái đệm kia đều bị người ngồi ra một cái hố được chứ? 416 so với hắn còn muốn cạn lời hơn.

Trên giường, quả cầu ánh sáng đang lơ lửng từ từ duỗi ra, lộ ra tứ chi ngắn ngủn, dáng dấp vừa giống mèo lại vừa giống hồ ly, sau đó ngũ quan hiện hình, có phần giống con người.

Nó cố gắng lắm mới nuốt xuống cơn muốn phun tào, hữu khí vô lực mà hống hài tử:

“Ngươi xuống xem thử trước được không?”

“Không cần nhìn.” Giang Tích Tinh trở mình nằm ngửa trên giường, ngáp một cái, “Cái cốt truyện này thật sự cũ mèm, đưa cho ta mở đầu thôi ta có thể diễn cho ngươi 800 tập.”

Vị đế vương nhất thống thiên hạ, lại bị huynh đệ/thúc bá/phan tặc mưu tính kỹ lưỡng, liên thủ cùng một người nào đó – hoặc là hậu phi, hoặc là bạch nguyệt quang mỹ nhân – sau cùng rơi vào kết cục thất bại thảm hại, không còn gì để lại.

Giang Tích Tinh bĩu môi:

“Loại kịch bản này không tới trăm thì cũng phải tám mươi cái, mấy hệ thống các ngươi chẳng lẽ không có TV coi à?”

Ở thế giới này, nhân vật chính là Kỳ Trạch Đế. Người ngấm ngầm rắp tâm hại hắn chính là Thụy Vương – tiểu thúc, cùng với tân khoa Trạng Nguyên Tạ Chính Bách. Mỹ nhân là tiểu thư hầu phủ Nguyễn Khả Dao.

Thụy Vương là đệ đệ nhỏ nhất của tiên đế, tuổi tác so với Kỳ Trạch Đế cũng không chênh lệch là bao. Cháu trai làm hoàng đế, bản thân chỉ là vương gia không có thực quyền, trong lòng không cân bằng cũng bình thường.

Xa đại tiểu thư  An Hầu phủ lại ái mộ Thụy Vương. Nhưng nàng bị phụ thân cùng huynh trưởng bức ép tiến cung, cuối cùng trong ngoài cấu kết, thừa lúc thân thể Kỳ Trạch Đế không tốt mà hạ độc.

Nhưng là, Giang Tích Tinh lại không hiểu :

“Vậy cái tên Trạng Nguyên kia rốt cuộc là thế nào?”

“Ngươi không thể chịu khó đọc kịch bản cho tử tế sao?” Ai~~ 416 cảm thấy bản thân như sắp bị trói cả đời với hai chữ “buồn bực”.

Tạ gia nguyên bản cũng là một trâm anh thế gia, nhưng bởi vì Tạ Hoàng quý phi âm mưu hại Thái tử tiên đế, lại còn bí mật thông đồng với ngoại tộc, nên cả nhà bị tịch thu gia sản, đày đi biên cương.

Khi đó, Tạ gia còn có một đích nữ mới hai tuổi, thân thể yếu nhược, bị bói mệnh nói không sống quá năm năm. Vì thế, nàng bị đưa về nông thôn tĩnh dưỡng, ra ngoài cũng không ai nhắc đến.

Mà hiện tại Tạ Chính Bách này, chính là chắt trai do vị đích nữ Tạ gia mà trước kia người ngoài cũng không biết một tay nuôi lớn.

“Ba nhiệm vụ chính ở thế giới này: ngăn cản Nguyễn Khả Dao tiến cung, phá hỏng sự phát triển thế lực của Tạ Chính Bách và vạch trần âm mưu tạo phản của Thụy Vương.”

Giang Tích Tinh khiếp sợ: “Nhiều như vậy?”

“Ngươi chỉ cần hoàn thành những điểm mấu chốt trong cốt truyện là được.”

416 thật sự không ngờ tới, bản thân rõ ràng chí khí ngút trời, vậy mà lại bị mắc kẹt ở phần giới thiệu nhiệm vụ suốt nửa tháng.

Điều khiến 416 vừa thấy may mắn vừa thấy nhục nhã là vị tiểu tổ tông này cuối cùng cũng chịu bắt tay vào làm nhiệm vụ, hơn nữa còn nghĩ cách đơn giản hóa nó —— đúng là sỉ nhục tận cùng!

Thế mà vị đại thiếu gia kia lại không hài lòng:

“Chỉ hoàn thành mấy cái điểm cốt truyện thì có ích lợi gì? Cuối cùng chẳng phải cũng……” Giang Tích Tinh đảo mắt, “Chỉ có thể tự mình làm thôi đúng không?”

416 trong lòng lập tức giật thót, một dự cảm xấu cực kỳ mãnh liệt:

“Ngươi muốn làm gì?”

“Đừng có lộn xộn, chỉ cần trả lời ta là được.”

Theo kinh nghiệm của các tiền bối, người làm nhiệm vụ vốn phải luôn bám sát tiến trình thế giới, kịp thời phát hiện khi có lệch lạc để kéo về quỹ đạo.

Nhưng trường hợp trước mắt thì khỏi cần ai nhắc, 416 cũng biết quá rõ —— đây căn bản chính là kiểu tiểu tổ tông chỉ làm việc theo tâm tình.

Nó nào dám hy vọng Giang Tích Tinh sẽ thật sự ngoan ngoãn mà chăm chú theo dõi cốt truyện, cho nên mới bày ra mấy “điểm cốt truyện” đơn giản, chỉ cần hắn hoàn thành đúng lúc là được.

Còn về phần ai phải hoàn thành những điểm đó… thật lòng mà nói, 416 cũng không dám chắc:

“Hẳn là… chỉ cần hoàn thành là được thôi?”

“Thế thì được rồi.” Giang Tích Tinh xem như nó đồng ý, lập tức vui vẻ, oán giận còn chưa kịp nói ra cũng nuốt trở lại, “Vậy có phải sau khi làm xong ta có thể trở về không?”

Không đâu! Quả cầu lắc đầu:

“Đây mới chỉ là thế giới đầu tiên, phía sau vẫn còn.”

“Không, ý ta là —— chỉ cần làm xong mấy điểm nhiệm vụ kia, ta có thể rời khỏi thế giới này ngay, trực tiếp sang cái tiếp theo chứ? Giống như chơi game qua ải ấy?”

416 ngẫm nghĩ rồi đáp:

“Về lý thuyết thì đúng là giống như thông qua cửa ải, nhưng ngươi phải ở mỗi thế giới này sống trọn kiếp, đến già chết đi mới được tính.”

Giang Tích Tinh từ trên giường bật dậy:

“Cái gì?! Thế thì ta phải ở đây bao lâu?!”

“Yên tâm, loại thế giới này nhiều nhất cũng chỉ sáu bảy chục năm thôi.” 416 khuyên nhủ, “Ngươi có thể từ từ trải nghiệm, tiện thể nói chuyện yêu đương chẳng hạn.”

“Không hứng thú ~~” Giang Tích Tinh xoay người nằm xuống, “Ta có thể nhìn thấy thế giới hiện thực không?”

Quang đoàn lập tức bay tới như pháo bắn:

“Sao ngươi không nghĩ đến chuyện yêu đương hả? Nói xem, ngươi thích nam hay nữ?”

Giang Tích Tinh nằm nghiêng, đối diện bức tường, thân thể không hề nhúc nhích, nhưng ánh mắt vốn rã rời lại thoáng chốc trở nên có tiêu điểm. Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, mơ hồ toát ra một cỗ khí thế chưa từng có trước đây.

Đôi mắt ấy tựa hồ nghiền nát cả bầu trời sao, gợn lên từng tầng sóng nước, ánh sáng lấp lánh tán đi rồi dần lắng xuống, để lộ ra sự sâu thẳm như vực đen hun hút.

Âm thanh máy móc phía sau khựng lại một lát rồi tiếp tục:

“Ta đã quan sát ngươi từ thế giới nguyên bản rất lâu rồi. Ngươi có thể chơi bất cứ thứ gì, nhưng với người khác thì luôn giữ khoảng cách, chẳng mấy khi thật sự thân cận.”

Giang Tích Tinh vốn là kim tôn ngọc quý, Giang đại thiếu gia, người muốn lấy lòng hắn không hề ít. Nhưng theo quan sát của 416, bên cạnh hắn, ngoại trừ vài tiểu tùy tùng thường theo hầu, hầu như chẳng còn ai dám đến gần.

Nó đâu biết rằng, ngoài mấy người hầu kia, bất cứ ai khác dù có ý định tiếp cận, cũng sẽ bị dọa chạy mất bởi hai “sát thần” tuyệt đối trung thành luôn âm thầm đứng sau lưng Giang đại thiếu gia.

Cho nên, nghe câu hỏi này, Giang Tích Tinh chỉ bất đắc dĩ trợn mắt, lười chẳng buồn đáp lại 416.

Ấy vậy mà, linh quang chợt lóe trong đầu. Đôi mắt hắn bỗng sáng ngời: hiện tại không còn hai đại sát thần quản thúc nữa, vậy thì hắn muốn làm gì chẳng phải đều được tự do sao?

Đúng vậy! Vừa nãy còn có chút không vui, giờ phút này liền thông suốt rộng mở. Hắn bất ngờ bật dậy khỏi giường, siết chặt nắm tay, hào hứng hô:

“Tiểu Lục, ngươi cứ yên tâm! Ta nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ!”

Nhưng… 416 lại nhìn Giang Tích Tinh đang đứng trên giường với vẻ hăng hái, ánh mắt đầy tin tưởng. Cảnh tượng ấy chẳng đem đến cho nó chút an ủi nào, ngược lại chỉ khiến trong lòng nó thêm phần hoảng hốt…

Mặc kệ 416 có hoảng loạn hay không, dù sao Giang thiếu gia lần này thật sự chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ, hơn nữa còn giống như được tiêm máu gà, càng cản càng hăng.

“Tiểu thiếu gia, ngài đừng làm khó nô tài, lão gia đã dặn không được để ngài ra ngoài.” Quản gia vẻ mặt khổ sở, chặn ngay ở cửa.

Bên cạnh cánh cửa lớn bằng gỗ lim đỏ sơn bóng, Giang Tích Tinh khoác bộ y phục đen, khoanh tay dựa vào khung cửa, thong dong nói:

“Yên tâm, ngươi không nói, ta không nói, cha ta sẽ không biết.”

Quản gia mồ hôi túa ra đầy trán, lau còn không kịp:

“Tiểu thiếu gia ơi, hôm nay lão gia không lên triều, nói không chừng có thể về bất cứ lúc nào đó.”

Nếu hầu gia vừa trở về liền phát hiện vị tiểu thiếu gia vốn nên ngồi trong thư phòng đọc sách lại mất tăm, thì bọn hạ nhân này ai chịu nổi cơn giận ấy chứ?

Tiểu thiếu gia tuy có lão phu nhân cùng thế tử gia che chở, ngay cả hầu gia ngoài miệng ngày ngày quát mắng cũng vẫn thương xót, chẳng mấy khi thật sự động thủ. Nhưng hạ nhân bọn họ thì khác, lần này mà phạm vào, khó ai gánh nổi.

Dù những lần trước đều nhờ tiểu thiếu gia cầu tình mà hầu gia giảm tội, nhưng tình huống lần này thực sự nghiêm trọng.

“Ngài lần này trêu chọc chính là Thụy Vương gia, hầu gia cũng chỉ vì muốn tốt cho ngài thôi.” Quản gia hết lời khuyên nhủ, “Tiểu thiếu gia, chi bằng ngài cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phủ hai hôm đã.”

Nhưng Giang Tích Tinh lại chẳng coi vào đâu:

“Chỉ có vậy mà làm to chuyện. Ta chẳng qua chạy hai vòng trong khu săn bắn của hắn thôi, đâu phải đại sự gì.”

Ngoại ô Kinh thành có không ít núi rừng được vương hầu quý tộc bao chiếm làm khu săn bắn. Nói là khu săn bắn, nhưng thực ra cũng chỉ bằng một ngọn núi nhỏ, đôi khi cưỡi ngựa đi ngang qua cũng chẳng sao.

Hôm qua Giang Tích Tinh cùng mấy công tử thế gia chạy đến gần khu săn bắn của Thụy Vương, vốn là đuổi theo gà rừng mà lỡ bước vào địa phận của người ta.

Vì thế tối qua Giang Hoành mới tức giận đến vậy, nếu không cũng sẽ không nỡ nhốt tiểu nhi tử vào cái từ đường âm u ẩm ướt kia.

Nghe hắn vẫn thản nhiên không coi trọng, quản gia thật sự không biết nên trách mắng cho hả, hay nên giải thích rõ cho hắn biết việc này rốt cuộc nghiêm trọng thế nào.

Ông nuốt nước miếng, dè dặt nói:

“Tiểu thiếu gia, hay là ngài để mai hãy ra ngoài? Hôm nay nghe nói Hoàng thượng muốn giá lâm Thụy Vương phủ, ngài ngàn vạn lần đừng…”

“Cái gì?” Giang Tích Tinh vốn sốt ruột, nghe đến đây liền sáng rực mắt, ngắt lời:

“Ngươi nói Hoàng thượng hôm nay sẽ đến Thụy Vương phủ?!”

Ban đầu, ý của quản gia là muốn nhắc nhở: chuyện này vô cùng trọng đại, thiếu gia Giang tốt nhất đừng có chạy đi gây chuyện vào lúc này. Nhưng rơi vào tai Giang Tích Tinh, hắn lại nghe thành một trọng điểm hoàn toàn khác.

Giang Tích Tinh vốn đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có cơ hội gặp được Kỳ Trạch Đế, hôm nay hắn ra ngoài cũng là định bàn bạc với mấy huynh đệ cùng chơi hôm qua. Không ngờ lại trùng hợp đến thế — vừa mới nghĩ đến thì cơ hội đã tự dâng tới cửa.

Đôi mắt hắn sáng rực, chăm chú nhìn quản gia, trong đầu còn nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không.

“Quả thật là ngay cả ông trời cũng thiên vị ta!” Giang Tích Tinh vừa cảm thán với 416, vừa hớn hở, lông mày đều nhuốm ý cười đắc ý.

416 rất muốn lườm cho hắn một cái, nhưng vẫn phải phụ họa ngoài miệng:

“Đúng vậy, cho nên nhiệm vụ này đối với ngươi mà nói chắc chắn sẽ rất dễ dàng.”

“Đương nhiên rồi ~~” Giang Tích Tinh kiêu ngạo hất cằm, gương mặt đầy vẻ đắc ý, “Dù sao ta vốn đã thông minh như vậy!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play