Giang Đường gật đầu: "Em có một người anh trai."
Vương Kỳ suýt nữa đã sụp đổ: "Đại sư, chỉ vì thân thể em khỏe mạnh hơn anh trai, nên họ đã bán em đi sao?"
"Đúng vậy, bởi họ cho rằng em đã cướp mất dinh dưỡng của anh trai, khiến thân thể anh ấy không được khỏe mạnh như em. Em ngoan ngoãn lại dễ nuôi, họ nghĩ rằng dù em có đến nhà ai đi nữa cũng sẽ sống tốt."
"Anh trai em thể chất yếu ớt, nếu rời xa họ, họ không dám chắc anh ấy có thể sống sót. Đúng lúc họ cũng không đủ khả năng nuôi dưỡng hai đứa trẻ, nên đã chọn bán em đi."
Vương Kỳ khóc không thành tiếng. Chỉ vì em ngoan, em khỏe mạnh, nên em đáng bị cha mẹ bán đi sao?
[Đây chính là 'con khóc mẹ mới cho bú', đứa trẻ hiểu chuyện sẽ chẳng bao giờ được yêu thương, giống như tôi vậy.]
[Cha mẹ em cũng là bất đắc dĩ, nếu không bán em, thì chỉ có thể nuôi một trong hai đứa. Lẽ nào để một đứa chết sao? Em nên thông cảm cho cha mẹ, họ cũng là bị ép buộc.]
[Mày không phải là người nhà của Vương Kỳ đấy chứ? Sao lại dám nói những lời này? Bị ép? Ép cái con khỉ! Nếu họ thực sự có chút hối hận, thì khi thấy tin tìm kiếm của Vương Kỳ, họ đã phải xuất hiện sớm để đoàn tụ, đưa em về nhà. Chứ không phải trốn tránh, nhìn em như con thiêu thân lao vào tìm kiếm!]
[Biết tại sao họ không dám xuất hiện không? Vì họ biết mình phạm pháp, biết rằng nếu nhận Vương Kỳ, chuyện xưa sẽ không giấu được. Tin không, cả nhà đó hẳn đang âm thầm oán trách Vương Kỳ đấy!]
Giang Đường thong thả kể tiếp: "Sau khi bị bán, em bị chuyển tay nhiều lần, cuối cùng định cư tại nhà cha mẹ nuôi."
"Cha mẹ nuôi đối xử tệ bạc với em. Một ngày nọ, em tình cờ biết mình không phải con ruột của họ, mà là đứa trẻ họ mua về. Khao khát tình thương của cha mẹ ruột, em luôn mong lớn thật nhanh để đi tìm họ."
Vương Kỳ lau nước mắt, tiếp lời Giang Đường: "Đúng vậy. Nhưng điều em không ngờ là cha mẹ nuôi đã qua đời hai năm trước trong một tai nạn."
"Họ hàng của họ biết em không phải con ruột, nên sau khi cha mẹ nuôi mất, họ chiếm nhà cửa, tài sản và đuổi em đi."
"Em từng nghĩ phải mất rất lâu mới thoát khỏi gia đình đó, nhưng không ngờ lại rời đi bằng cách ấy."
"Thành thật mà nói, em rất vui. Cuối cùng em cũng có thể đi tìm cha mẹ ruột."
Gương mặt đau khổ của Vương Kỳ nở một nụ cười: "Em nhặt rác ăn, nhặt vỏ chai bán lấy tiền. Miễn là kiếm được đồng nào, em đều làm."
"Lúc đầu khổ lắm. Tiền kiếm không đủ ăn. Em không tranh được với những người nhặt ve chai, lại còn nhỏ tuổi nên không xin được việc. Đi xin ăn cũng chẳng ai cho. Em thật vô dụng."
"Em nhặt rác cả năm trời mới mua được chiếc điện thoại đầu tiên. Em học cách quay video tìm kiếm gia đình, đăng lên không biết bao nhiêu lần."
"May mắn thay, hai tháng trước, em được chính quyền và dư luận chú ý. Em nổi tiếng, trở thành tâm điểm giúp đỡ của nhiều người, nhưng cũng là đối tượng bị chỉ trích..."
Vương Kỳ nói đến đây bỗng bình tĩnh lại, cười tự giễu: "Thực ra bị mắng hay hiểu lầm, em không quan tâm. Em chỉ muốn về nhà thôi."
"Chỉ là em không ngờ, ngôi nhà ấy mãi mãi không thể trở về. Đứa con bị cha mẹ bán đi, dù có quay lại, liệu họ có yêu thương em không?"
Câu hỏi của Vương Kỳ như tự vấn, lại như chất vấn cả thế gian.
Dù đã biết trước thân thế éo le của Vương Kỳ, nhưng ánh mắt tuyệt vọng của cậu khiến trái tim cư dân mạng thắt lại.
[Họ có yêu em hay không thì sao? Chúng tôi yêu quý và ủng hộ em là đủ!]
[Những kẻ chửi em đều là đồ não phẳng, đừng để ý đến họ. Người giúp đỡ em nhiều hơn, không sao đâu.]
[Vậy sau khi biết sự thật, em còn muốn về nhà không?]
Vương Kỳ mở miệng nhưng không biết nói gì. Trái tim cậu đã rối bời.
Giang Đường đặt chén trà xuống, nhìn Vương Kỳ: "Ta chưa nói hết, nghe xong rồi hãy quyết định có về hay không."
Vương Kỳ cắn môi, gật đầu.
"Cha ruột em tên Trương Ái Dân, mẹ ruột tên Lưu Quyên, anh trai tên Trương Tuấn, hiện sống ở thị trấn Tiểu Ngư, thành phố Thiên Hà."
"Thực ra, nếu em không vào phòng livestream của ta, vài ngày nữa họ cũng sẽ tìm em."
Vương Kỳ và cư dân mạng đều kinh ngạc. Hai người đó lại chủ động tìm đến?
Giang Đường không để ý đến bình luận, tiếp tục nói:
"Họ tìm thấy em, nói dối rằng em bị bắt cóc. Em vui mừng vì được cha mẹ đón, bỏ qua những lời ngụy biện vụng về, hạnh phúc trở về nhà."
"Về nhà, em được sống sung sướng vài ngày. Nhưng rồi cha mẹ bắt đầu khéo léo nhắc đến anh trai — học giỏi nhưng thể chất yếu, phải uống thuốc đều đặn. Họ kiếm không đủ tiền, sợ không lo nổi đại học cho anh, cũng không đảm bảo cuộc sống cho em."
"Em nghe mà đau lòng. Em trân trọng tình thương muộn màng này, cũng rất quý người anh khỏe mạnh và tài giỏi hơn mình."
"Em nghĩ, mình học chưa hết tiểu học, đi học lại chỉ phí tiền. Chi bằng dồn sức nuôi anh trai ăn học, kiếm tiền chữa bệnh cho anh ấy."
"Cha mẹ muốn em tiếp tục lợi dụng thương tâm để kích thích lòng trắc ẩn của cư dân mạng, rồi bán hàng kiếm tiền."
"Nhưng em đã quyết tâm từ bỏ ánh hào quang sau khi tìm được gia đình, nên từ chối và chọn đi làm công nhân xây dựng."
"Tiền lương mỗi tháng, em đưa hết cho cha mẹ. Họ dần dần ép buộc, đến mức giữ luôn thẻ lương của em. Em trở thành công cụ kiếm tiền cho họ."
"Em biết điều này không đúng, nhưng khao khát có một mái nhà khiến em bỏ qua tất cả."
"Em cũng rất giỏi, kiếm ngày càng nhiều tiền. Cha mẹ dùng tiền của em cho anh trai học đại học, mua nhà, cưới vợ. Còn em..."
Vương Kỳ hoảng hốt nhìn Giang Đường: "Em... em sao vậy?"
Giang Đường thở dài: "Còn em, đến năm 30 tuổi vẫn không có nhà, không lấy được vợ, sống cô độc."
"Năm em 40 tuổi, em biết được sự thật — mình bị cha mẹ bán đi, còn anh trai từ lâu đã khỏe mạnh, chẳng cần uống thuốc. Họ tìm em về chỉ để vắt kiệt sức lao động, biến em thành cỗ máy kiếm tiền."
"Đau lòng tuyệt vọng, em không làm được chuyện gì hại người, đành bỏ đi, sống những ngày tháng cô đơn."
Vương Kỳ cười tự giễu. Hóa ra cuối cùng, em vẫn là đứa trẻ lương thiện. Nhưng điều này là tốt hay xấu?