Từ khi xuất hiện thương vong, trên mặt các thiếu niên và thiếu nữ cũng bớt đi vẻ tươi cười, không khí âm trầm thê lương, hắn không thích dừng lại ở trong xe, cũng có nguyên nhân ở phương diện này.
“Lôi Lâm, cậu đã về rồi!” Ở chỗ ngồi bên cạnh là một thiếu niên trên mặt đầy tàn nhang miễn cưỡng nở nụ cười, chào hỏi.
“Ừm!” Lôi Lâm ngồi xuống, thoáng đánh giá chung quanh, lấy ra mấy miếng bánh mì rồi gặm.
Trong miệng nhai bánh mì khô tựa như đang nhai hạt cát, hương vị cô cùng kém, nhưng Lôi Lâm vẫn là cố nhịn, nuốt bánh mì xuống, xẹt qua yết hầu lại là một hồi đau đớn, khiến Lôi Lâm vội mở chai nước uống mấy ngụm lớn, rồi mới hung hăng thở dài.
Từ khi tiến vào thảo nguyên, ngay cả việc tiếp tế đã thành nan đề, tuy các học đồ có rất nhiều kim tệ, nhưng trong tình huống không có cửa hàng và thương nhân thì kim tệ không khá hơn viên đá bao nhiêu.
” Lôi Lâm, tình huống thế nào đây? Chúng ta còn phải đi mấy ngày nữa mới có thể đi ra khỏi thảo nguyên chết tiệt?” 
Thiếu niên có tàn nhang kia đợi Lôi Lâm ăn xong mới hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play