"Á đù, gì thế này ——!"
A Ô vừa mới dặn dò hai người đi lên núi bên cạnh chặt cây, chuẩn bị nguyên liệu dựng phòng ở cho mình.
Đừng nói chặt cây, giờ mà có nhiệm vụ "đi hốt... phân" thì Võ Đại Hổ cũng cam tâm tình nguyện làm. Chủ yếu vì cái thế giới thực tế ảo này quá sức chân thật và kỳ diệu.
Cảm giác như bước vào một thế giới mới hoàn toàn. Võ Đại Hổ hít một hơi sâu, đôi mắt sáng lên: "Đây chắc chắn là... kỳ tích! Không chừng là công nghệ tuyệt mật quốc gia mới phát triển!"
Nếu không phải công nghệ đen, sao có thể làm ra trò chơi như vậy?
Hàn Thiên không đáp, chỉ bình tĩnh hỏi: "Sao giờ này rồi mà những người khác vẫn chưa vào?"
Lời vừa dứt, từ trong viện vọng xuống tiếng la thất thanh: "Má ơi! Cái gì vậy trời?"
Nghe giọng là biết... một cô nàng nữa vừa vào.
Võ Đại Hổ lập tức đoán chắc: "Tám phần là Tiểu Nữ Tử!"
Mọi người đều trong cùng một group, nên nghe giọng là đoán ra nhau.
Cô nàng kia hình như choáng váng, cứ hét mãi không chịu đi xuống.
Cũng dễ hiểu thôi, Võ Đại Hổ lúc nãy cũng choáng như vậy.
A Ô vừa giao nhiệm vụ xong thì... chẳng có bảng nhắc nhở nào hiện ra. Có vẻ vì trò chơi này thiết kế quá chân thật, nên cố ý lược bỏ toàn bộ bảng chỉ dẫn, thông số, số liệu... làm gì cũng phải "tự thân vận động".
Hàn Thiên ngồi xổm xuống, cầm một nhúm đất, đưa lên ngửi: "Chất lượng quá thật. Trò chơi này chắc chắn cho phép tự do tương tác cực cao."
Trang chủ cũng từng nói – chỉ cần hoàn thành yêu cầu của tông chủ, còn lại tất cả đều do người chơi tự mình khám phá.
Không bản đồ. Không hệ thống hỗ trợ. Không NPC phụ. Một thế giới rộng lớn, mở toang... và đang chờ họ tự viết nên câu chuyện của chính mình.
Hơn nữa, trò chơi này có một quy tắc cực nghiêm khắc: nếu người chơi tử vong, tài khoản sẽ lập tức bị khóa vĩnh viễn. Chính điều này khiến Hàn Thiên phải cực kỳ thận trọng. Nếu không, với bản tính ham thám hiểm của mình, có lẽ anh đã sớm chạy lung tung khắp bản đồ rồi.
A Ô cũng nhắc nhở họ rất rõ ràng: "Trên đỉnh núi là địa bàn của Phi Tước Tông – một tông môn chuyên luyện khí. Các sư huynh sư tỷ nơi đó tính tình ôn hòa, nhưng đều là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ. Tốt nhất đừng gây rối với họ."
Chính nhờ Phi Tước Tông không quá khắt khe, đời trước tông chủ mới có thể dựng nên Trường Sinh Tông ở lưng chừng núi như hiện tại.
Thực ra, Trường Sinh Tông chỉ là một tông môn bình thường – kiểu "nhỏ lẻ" mà ở Vân Châu đại lục có đến hàng nghìn hàng vạn.
Còn Phi Tước Tông thì vẫn được xếp vào tông môn "có tiếng" trong khu vực, ít ra cũng là luyện khí hệ, địa bàn lại rộng – ngọn núi này vốn thuộc về họ. Trường Sinh Tông chẳng khác gì "mượn đất" dựng tạm.
May thay, phần lớn các tu sĩ luyện khí, đặc biệt là hệ kiếm tu, đều khá cô độc, lười ra ngoài. Chỉ cần mình không tự gây chuyện, cơ bản họ cũng chẳng để tâm tới một tiểu tông môn nghèo xơ xác như Trường Sinh Tông.
Tống Tửu Lai vốn có mối quan hệ khá tốt với một người của Phi Tước Tông, tên là Tô Hoán Lê.
Khi mới tới đây, Tô Hoán Lê từng xuống núi thăm A Ô – lúc đó Trường Sinh Tông đã chẳng còn ai trông nom. Tô Hoán Lê thấy A Ô chỉ là một đứa trẻ côi cút, định dẫn về Phi Tước Tông nuôi dưỡng.
Không ngờ sau đó lại phát hiện ra sự xuất hiện của Tống Tửu Lai – người được tiên đoán là "thiên mệnh chi nữ". Ngay cả một người từng trải như Tô Hoán Lê cũng phải kinh ngạc.
Dù chỉ là tiên đoán cấp thấp, nhưng thời buổi này, một khi dính dáng đến thiên mệnh là sẽ bị để ý. Nhất là trong giới tu chân, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
May mà Tô Hoán Lê không có ý đồ xấu, bằng không việc "Trường Sinh Tông xuất hiện thiên mệnh chi nữ" mà truyền ra ngoài, thì phiền toái sẽ không nhỏ chút nào.
Cũng vì đã thăm dò kỹ, hệ thống mới chọn nơi này làm căn cứ đầu tiên.
Hàn Thiên dần hiểu ra, trò chơi này quan trọng và bất phàm đến mức nào. Rất có thể 50 người được mời tham gia lần này là "tuyển chọn từ hàng trăm triệu", đúng nghĩa kỳ ngộ chỉ đến một lần trong đời!
Nói đi cũng phải nói lại, lần này thật lòng phải cảm ơn "Tiểu Nữ Tử". Nếu không có cô ấy lôi kéo mọi người đăng ký, thì kiểu quảng bá mập mờ như vậy, chưa chắc Hàn Thiên đã hứng thú mà vào game.
Hàn Thiên quay sang, đột nhiên nắm lấy tay Võ Đại Hổ, nghiêm túc nói: "Ngươi tin ta không?"
Võ Đại Hổ ngẩn ra một chút, sau đó lập tức gật đầu: "Đại lão ngươi nói gì thế? Tất nhiên là tin rồi!"
"Vậy thì nghe ta. Trước tiên theo sát ta, cùng nhau dò thử hướng đi trò chơi này. Tự do quá cao, vượt xa tưởng tượng của ta. Đại sư huynh tuy mỗi ngày đều ở đây, nhưng cũng chẳng tiết lộ được gì. Tông chủ thì mãi chưa xuất hiện. Muốn hiểu được thế giới này, chúng ta chỉ có thể tự mò mẫm."
"Trò chơi này không có reset, không biết thử nghiệm bao lâu, nhưng nếu nắm bắt được cơ hội... Có khi lại là bước ngoặt lớn cho cả cuộc đời đấy."
Tu tiên là dựa vào cơ duyên.
Mà đối với game thủ như họ – thì trò chơi này chính là một cơ duyên!
Võ Đại Hổ cảm động suýt rơi nước mắt: "Đại lão, ta vốn chỉ là một tên tay mơ chơi game, cùng lắm viết vài bài cảm nghĩ đăng diễn đàn. Mấy vụ tìm hướng đi chiến lược, công lược gì đó, đều là sở trường của các ngươi."
"Nhưng trò này thật sự quá ngầu! Tới giờ ta vẫn chưa phát hiện ra lỗi nào, không bug, không lag, không rớt mạng!"
Hàn Thiên cũng trầm ngâm gật đầu. Chính vì thế anh mới thấy đáng nghi – game không reset, lại chẳng có bug, quá mức hoàn hảo.
"Chúng ta đợi thêm một lúc xem sao. Chờ nữ game thủ kia xuống núi, thêm người thêm ý, biết đâu manh mối nhiều hơn. Giai đoạn đầu chắc chắn xoay quanh việc phát triển tông môn, chứ cứ thế này buổi tối chúng ta cũng chẳng có chỗ ngủ đâu."
Quả nhiên không lâu sau, người chơi nữ thứ ba cũng xuất hiện.
Chu Hiểu chính là "Tiểu Nữ Tử" đã rải link đăng ký khắp nơi. Lý do cô xuống chậm... là vì bận chỉnh mặt.
Mà đã chỉnh thì phải chỉnh cho đẹp.
Mức độ chân thực quá cao khiến khuôn mặt trong game vừa giống Chu Hiểu ngoài đời... lại vừa đẹp hơn một bậc.
Làn da trắng mịn không tì vết, mắt to da sáng, chính cô cũng sửng sốt: "Tui... tui niết ra nữ thần á?"
Vào đến trò chơi, cô suýt đứng hình mất vài phút, tay chân cứng đờ, đầu óc mơ hồ.
Ra đến bậc thang, A Ô thấy là một sư muội, lại còn xinh đẹp như vậy, ánh mắt lập tức sáng rỡ hơn ba phần: "Sư muội, mau mau xuống đây!"
Võ Đại Hổ thấy thế thì chép miệng, khẽ lẩm bẩm: "Thấy chưa? Nhỏ tuổi thế thôi mà đã biết "trọng sắc khinh bạn" rồi..."
Sớm biết vậy, Võ Đại Hổ đã chỉnh lại mặt mình cho đẹp hơn rồi.
Đáng tiếc lúc đó chỉ nghĩ là game thử nghiệm, không có dữ liệu tham khảo, kỹ năng chỉnh mặt lại quá tệ, nên đành ngậm ngùi nhận lấy một gương mặt "bình thường đến đau lòng".
Chu Hiểu nhìn thế giới mộng ảo trước mắt, lại thêm dáng vẻ nhiệt tình của cậu nhóc A Ô, cuối cùng cũng hoàn hồn lại một chút: "Ngươi... là ai vậy?"
A Ô lập tức ưỡn ngực, nghiêm túc giới thiệu: "Ta là đại đệ tử của Trường Sinh Tông – A Ô, cũng chính là đại sư huynh của ngươi. Trước đó có hai sư đệ đã tới, ngươi là người thứ ba, vậy nên sau này chính là... tứ sư muội, kiêm luôn chức đại sư tỷ!"
Chu Hiểu: "..."
Đại sư tỷ?
Cô nhìn quanh khung cảnh chân thực đến nghẹt thở, trong lòng chỉ có một cảm giác – run rẩy!
Thật sự là... quá giống thật!
Không nhịn được, cô lẩm bẩm: "Đù má... thế này còn không phải thật à?"
A Ô nghe xong thì nhíu mày ngay tức thì: "Sư muội, vì sao mấy đệ tử mới đến ai cũng nói câu này? Rốt cuộc cái gọi là "Đù má" là thứ gì? Có phải một loại pháp bảo không?"
Chu Hiểu im lặng một lúc.
Cô nhìn gương mặt nghiêm túc của A Ô, rồi khẽ ho một tiếng: "Ta... ta chỉ lỡ lời thôi. Sư huynh cứ coi như chưa nghe thấy gì nhé."
Cô quay đầu lại, vừa lúc thấy hai người ở dưới sân đá đang giơ tay vẫy vẫy. Không cần nghĩ cũng biết – người quen!
Chu Hiểu còn chưa kịp chào hỏi, A Ô đã tươi cười vẫy tay tiếp lời: "Hai vị sư huynh của ngươi đang chờ. Mau xuống dưới rồi cùng họ... đi chặt củi!"
Chu Hiểu: "... Vâng."
Vẫn đang ngơ ngác vì quá chân thật, cô cứ thế lững thững đi xuống.
Ngay lúc ấy – trong sân phía sau – lại vang lên một tiếng hét thất thanh: "Trời đụ!!! Gì thế này, không phải mơ à?"
A Ô chớp mắt, lần nữa nhíu mày: "Lại nữa... Sao ai cũng mở miệng ra là nói bậy vậy trời?"