Thủy Đàm do dự ba giây, không biết nên an ủi Phan Thanh Diệc thế nào. Chủ yếu là bản thân anh ta… cũng chẳng phải mẫu người giỏi “nói đạo lý”. Trong hiện thực, anh ta vốn chỉ dựa vào năng lực mà lăn lộn, ít khi phải lo chuyện khuyên nhủ ai.
Cuối cùng, anh ta gật đầu, trịnh trọng nói: “Không sao đâu, ngươi còn nhỏ, Trúc Cơ chỉ là chuyện sớm muộn. Không chỉ Trúc Cơ, ngươi phải tin chính mình, chỉ cần có cơ hội, Kim Đan hay Nguyên Anh cũng không hẳn là mộng.”
“Thật… thật vậy sao?”
Phan Thanh Diệc cả đời chưa từng nghe ai nói lời tốt đẹp như vậy. Một câu an ủi của Thủy Đàm khiến cậu ta cảm thấy như được uống canh gà nóng hổi, trong lòng lâng lâng hẳn lên:“Ngươi thật nghĩ thế à?”
Thủy Đàm gật đầu, nét mặt chân thành. Dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, anh ta rộng lượng bao dung thêm chút cũng chẳng sao.
Phan Thanh Diệc mừng rỡ: “Sư đệ yên tâm đi! Ngươi nếu bận không xuể, ta sẽ giúp ngươi trông coi linh điền. Đám kia chỉ khi dễ ngươi mới đến, cố ý bắt ngươi làm nhiều việc thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play