"Hủy dung?" Đồng tử Mễ Hiểu Lan lập tức giãn to, không dám tin hỏi, "Tự nhiên tốt đẹp, sao tôi lại bị hủy dung chứ?"
Bạch Miên nhìn Tiêu Linh Linh: "Vậy cô phải hỏi cô ta, hỏi cô ta đã làm những gì với sữa rửa mặt của cô."
Nghe Bạch Miên nói câu này, sắc mặt Tiêu Linh Linh lập tức tái mét như tờ giấy trắng.
Sau lưng Mễ Hiểu Lan bỗng nổi gai ốc. Họ là sinh viên ngành hóa học, bình thường thường xuyên làm thí nghiệm, tiếp xúc với không ít hóa chất độc hại, trong đó còn có một số chất ăn mòn. Nếu đổ chất lỏng ăn mòn vào sữa rửa mặt, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tưởng Hoa hét lên một tiếng, lao tới quát Tiêu Linh Linh: "Cô còn là người không vậy? Dám lợi dụng chuyên ngành mình đang học để làm chuyện này, bình thường các thầy cô đã nhắc đi nhắc lại không được mang hóa chất ra khỏi phòng thí nghiệm, vậy mà cô dám dùng nó để hại bạn cùng phòng của mình, cô điên rồi sao?!"
Mễ Hiểu Lan hoàn toàn không thể hiểu được, cô lắc vai Tiêu Linh Linh hỏi: "Tại sao? Tôi rõ ràng đã tha cho cô rồi, tại sao cô vẫn còn làm ra chuyện này, lẽ nào trong lòng cô lại hận tôi đến thế sao?"
Tiêu Linh Linh cúi đầu không nói một lời, bóp nát ngón tay mình đến chảy máu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT