Viện trưởng Phùng áy náy giải thích: "Xin lỗi, xin lỗi, chỗ chúng tôi kinh phí eo hẹp, chỉ thuê được một người lao công, một mình cậu ấy quét dọn cả tòa nhà, khó tránh khỏi sơ sót."
Lý Mặc khoát tay, tỏ ý không để ý, cô hỏi: "Các cháu đâu rồi?"
Viện trưởng Phùng nịnh nọt cười nói: "Sắp tới rồi, sắp tới rồi."
Viện trưởng Phùng dẫn hai người đi qua một hành lang dài, cuối hành lang là một đại sảnh, trong đại sảnh rải rác đủ loại đồ chơi, một đám trẻ con đang tự do vui chơi trong đó, viện trưởng Phùng nói:
"Cô Lý, các cháu ở đây đều phù hợp với yêu cầu của cô, lớn nhất cũng không quá sáu bảy tuổi, cô xem xem, muốn biết tình hình của cháu nào thì cứ hỏi tôi."
Khi nói những lời này, ánh mắt viện trưởng Phùng luôn dán chặt vào Lý Mặc, từ khi bước vào cửa, ánh mắt bà ta đã luôn dính chặt vào Lý Mặc, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Bạch Miên.
Lý Mặc quay đầu lại, nắm lấy tay Bạch Miên nói: "Đại sư, phiền cô rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play